Phó Như Niên suy nghĩ: "Vừa mới tốt nghiệp đại học, đang làm ở công ty chi nhánh của nhà họ Ôn, lúc trước làm thực tập, hiện tại có thể đã chuyển qua làm chính thức. Cậu ta... Bố của cậu ta hình như là công nhân, cụ thể thế nào thì tôi cũng không hỏi kỹ, mẹ của cậu ta là nội trợ."
Càng nói, lông mày của Phó Như Niên càng nhíu lại.
Lúc trước Phó Như Niên cũng không để ý, hiện tại suy nghĩ lại đúng thật có chút kỳ lạ.
Gia đình giàu có thực ra vẫn luôn chú ý việc môn đăng hộ đối, điều kiện của nhà Thu Triều cũng không thể xem là tốt được. Cậu cả nhà họ Ôn không để ý, chẳng lẽ những người khác trong nhà họ Ôn cũng không để ý.
Vậy mà lại đính hôn...
Cũng có thể là người ta là tình yêu đích thực.
Tống Quân rõ ràng cũng có suy nghĩ như vậy, nghe xong liền nói: "Đây là tình yêu đích thực sao?"
Phó Như Niên nhún vai nói: "Yêu nhau vô cùng thật lòng."
Trong bản gốc, Sau khi Thu Triều đính hôn cùng Ôn Yến Minh rất nhanh đã dấn thân vào con đường tán tỉnh đàn ông, liên tục phản bội Ôn Yến Minh. Nhưng Ôn Yến Minh cũng thật sự yêu Thu Triều, sau khi phát hiện còn có thể làm sao bây giờ?
Tất nhiên là lựa chọn tha thứ cho cậu ta!
Thậm chí còn vì Thu Triều khóc mà chấp nhận những người đàn ông khác của Thu Triều.
Chậc chậc chậc.
Kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Tống Quân bên cạnh nhìn thấy Phó Như Niên giống như đang ngây người, còn tưởng rằng chính mình gợi lên chuyện thương tâm của cậu.
cậu ta nhanh chóng an ủi cậu: "Cậu cũng không cần để ý, ở đâu mà không có hoa thơm cỏ lạ, trên đời này đàn ông tốt không thiếu, cậu thích loại hình nào? Anh tìm cho cậu!"
Phó Như Niên nhướng mi: "Thật sao?"
"Đương nhiên là thật. Tôi quen biết rất nhiều người, chắc chắn sẽ tìm một người một lòng một dạ sinh hoạt với cậu, vẻ ngoài khẳng định so với Thu Triều càng xinh đẹp hơn."
Phó Như Niên suy nghĩ nói: "Tôi thích đàn ông... Phải có một đôi chân dài, dáng người phải tốt, chiều cao như thế nào cũng phải có một mét tám, ít nhất phải cao hơn tôi. Về mặt tính cách tôi nhưng thật ra cũng không quan tâm lắm, nhiệt huyết cấm dục gì gì đó tôi đều có thể chấp nhận, chẳng qua tôi có chút thích vẻ ngoài..."
Phó Như Niên nói xong, trong đầu lại nghĩ tới lần gặp được Sầm Ngạn Dịch trong khách sạn.
Khuôn mặt của Sầm Ngạn Dịch thì không thể bàn cãi, đôi chân dài kia cũng là cặp chân cao cấp nhất trong các loại chân... Đáng tiếc chỉ có thể nhìn chứ không thể chạm vào.
Tống Quân nghe Phó Như Niên diễn tả, cũng sửng sốt.
Vẻ mặt của cậu ta không thể diễn tả được: "Cậu... Cậu thích kiểu thụ cường tráng sao? Loại hình như vậy giống như rất khó tìm."
Phó Như Niên giật mình.
Cậu quay đầu nhìn về phía Tống Quân, xì một tiếng bật cười.
Tống Quân vẫn luôn nhìn chằm chằm Phó Như Niên, thấy cậu nở nụ cười, lập tức một chút nghẹn lại trong cổ họng. cậu ta thậm chí quên luôn hô hấp, giống như chỉ cần cậu ta hô hấp, sẽ làm phiền Phó Như Niên, mà mọi màu sắc của mọi người trong phòng cũng biến mất, trong mắt cậu ta chỉ còn lại chỉ có màu sắc rực rỡ của Phó Như Niên.
Lúc trước...
Lúc trước sao lại không phát hiện được...
Đầu óc của Tống Quân trở nên trống rỗng, cậu ta không nghĩ ra được bất cứ từ ngữ nào để hình dung Phó Như Niên vào lúc này.
Phó Như Niên lại không phát hiện sự kỳ lạ của Tống Quân.
Ánh mắt của cậu nhìn chăm chú vào vị diễn viên đang ca hát, cơ thể dựa ra phía sau, duỗi tay đặt lên trên ghế, lười nhác nói: "Kiểu thụ cường tráng thì để lại cho cậu tự mình thưởng thức đi."