Phó Như Niên gật đầu: "Ba ngày sau, cậu ta sẽ đính hôn."
Tống Quân giật mình, đem ly rượu màu đỏ trong tay đặt lại lên bàn, nhíu mày nhìn Phó Như Niên: "Cậu được mời đến dự?"
Nét mặt Phó Như Niên thản nhiên nói: "Đúng vậy. Với lại, ngày hôm qua cậu ta vừa mới từ chối lời tỏ tình của tôi."
"Chuyện này thật không công bằng.”
Tống Quân cười lạnh nói: "Không được, cậu phải đến đó phá hư phong cảnh tươi đẹp đó cho anh! Ngày mai anh sẽ mang theo cậu đi mua một bộ tây trang mới! Dù sao mắt thẩm mỹ của cậu thật sự có chút... Bộ tây trang đen lần trước bị tôi chế giễu cậu đã đem vứt chưa? Dù sao cũng không để cho người kia khinh thường được! Chẳng qua cái này chỉ là tiền lời thôi..."
Tống Quân nhìn Phó Như Niên, giống như đang cười nhạo mà chớp mắt, điên cuồng ra hiệu.
Trong lòng Phó Như Niên có chút ấm áp, ngoan ngoãn kêu: "Anh trai tốt."
Cậu cũng không thấp giọng, nhưng cách đó không xa đúng lúc có một diễn viên mà Tống Quân gọi tới đang hát, cả hai âm thầm hòa vào nhau không hiểu sao lại nghe ra một chút ái muội.
Tống Quân vốn chỉ định đùa với Phó Như Niên, nhưng nghe xong câu này cũng hơi sửng sốt, yết hầu đột nhiên trượt lên xuống một chút.
Ánh mắt của cậu ta nhìn vào mặt của Phó Như Niên.
Phó Như Niên nói xong câu kia, hình như có chút xấu hổ, lúc này đang cúi đầu.
Ánh sáng mờ tối trong phòng, thỉnh thoảng có vài tia ánh sáng chiếu vào mặt của Phó Như Niên, giống như khoác lên người cậu một tầng màu sắc xinh đẹp, làm cho khuôn mặt vốn dĩ đã rất đẹp của cậu, càng khiến cho người khác không thể rời mắt.
Tống Quân ngồi gần Phó Như Niên càng có thể nhìn rõ hơn một chút.
Phó Như Niên chải ngược tóc lên, lộ ra vầng trán đầy đặn sáng bóng, càng tôn lên hình dáng khuôn mặt cậu. Lông mi của cậu vừa dày vừa đậm, lúc này đang rũ xuống, như một chiếc quạt nhỏ, khiến cho người ta muốn chạm vào.
Trong đầu Tống Quân đột nhiên hiện ra hai chữ yêu nghiệt.
cậu ta có chút suy tư nói: "Tôi chợt phát hiện, dáng vẻ này của cậu rất xinh đẹp."
"...Cậu vừa mới phát hiện?" Phó Như Niên sờ sờ khuôn mặt của mình: "Cái này đã được mua bảo hiểm, cũng là vị trí đáng giá nhất trên người tôi."
Tống Quân nhìn chằm chằm vào mặt của Phó Như Niên, chợt nói sang chuyện khác: "Người trong lòng của cậu phải gả cho ai vậy?"
Phó Như Niên: "Cậu cả nhà họ Ôn."
"Gia đình giàu có?" Tống Quân giật mình: "Cậu ta có thân phận gì?"