Phó Như Niên nhướng mày.
Rõ ràng là bản thân Tiền Văn Truất không kiên nhẫn nhưng một hai phải nói thành là vì tốt cho Phó Như Niên, hơn nữa anh ta còn bày ra bộ dáng vô cùng đau xót làm cho Phó Như Niên cảm thấy có chút buồn cười.
Những người trong quyển sách này thực thú vị.
Bất quá tục ngữ nói rất đúng, một ngày không thấy như cách ba năm. Phó Như Niên trong đầu nhớ tới Sầm Dịch Ngạn, thật sự là có chút nhớ anh. Đây là một người đàn ông có phẩm chất hàng đầu, khuôn mặt cùng với dáng người đều ưa nhìn, địa vị của anh còn rất cao, điều quan trọng nhất ở trong nguyên tác, mối quan hệ của anh cùng với Thu Triều chỉ là bạn bè, anh còn trở thành bạch nguyệt quang trong lòng của Thu Triều.
Nếu người như vậy mà bị cậu giành được...
Mặc kệ thấy thế nào, đều cảm thấy được cực kỳ hưng phấn.
Phó Như Niên suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Được, một lát nữa tôi sẽ liên lạc với tổng giám đốc Sầm, chỉ là hai ngày nay tôi có chút việc riêng, tôi muốn đi tham gia một bữa tiệc đính hôn, chờ tôi trở lại rồi sẽ bàn lại, bằng không tôi sẽ có vẻ như là rất sốt ruột đúng không?"
Tiền Văn Truất nghe vậy lập tức yên tâm.
Từ khi Phó Như Niên gia nhập giới giải trí cho tới nay đã gần một hai năm, anh ta đều chịu đựng được, hiện tại cũng không để ý phải chờ vài ngày.
Lại dặn dò vài câu, Tiền Văn Truất mới rời đi trong vui sướиɠ.
Phó Như Niên đưa Tiền Văn Truất, đi đến cạnh ban công, duỗi lưng một cái để thả lỏng, lấy ra bóp tiền của bản thân nhìn một chút.
Tiền mặt chỉ còn lại mấy trăm, trong thẻ ngân hàng còn có chút số dư nhưng cũng không nhiều lắm.
Chỉ là nếu muốn đến tiệc đính hôn, không có một bộ quần áo tốt làm sao có thể đi được?
Dù sao đây cũng là... Lần đầu tiên cậu gặp mặt Ôn Yến Minh.