Trợ lý Nhϊếp Khiêm Hạo cũng gặp Phó Như Niên vài lần, nhưng vẫn rất cẩn thận, nghe vậy chỉ hơi chuyển động cơ thể, dáng vẻ cũng không biết có nên hay không mở miệng nói chuyện.
Người như vậy thật ra cũng không thích hợp với giới giải trí, cũng không đủ tinh tế, bản thân là trợ lý của Nhϊếp Khiêm Hạo lại không thể giúp cậu ta, nhưng Nhϊếp Khiêm Hạo trước sau chưa bao giờ sa thải anh ta.
Về phía Tiền Văn Truất có vẻ niềm nở hơn nhiều.
Anh ta đứng lên, trên mặt nở nụ cười: "Như Niên dậy rồi? Tôi mua đồ ăn sáng cho cậu và Khiêm Hạo, để ở trên bàn cơm, cậu mau qua ăn đi."
Phó Như Niên đồng ý.
Cậu nhìn về phía bàn ăn.
Cháo gạo kê, bánh bao. Bánh bao được đặt trên đĩa, cháo thì được cẩn thận đổ vào trong chén.
Được chứ, cũng có thể chắp vá ăn.
Phó Như Niên kéo ra ghế chỗ bàn ăn, mới vừa ngồi xuống thì Nhϊếp Khiêm Hạo từ trong phòng đi ra.
Sắc mặt của cậu ta có vẻ không được tốt lắm, ánh mắt đảo quanh những người trước mặt, đầu tiên dừng lại trên người của Phó Như Niên, nhưng mà rất nhanh đã dời đi.
Giống như là sợ bị Phó Như Niên phát hiện.
Trợ lý không chú ý tới sự khác thường của Nhϊếp Khiêm Hạo, cậu ta bước tới chào hỏi rồi bắt đầu báo cáo hành trình hôm nay một cách máy móc.
Tiền Văn Truất đi lại gần Nhϊếp Khiêm Hạo ân cần hỏi: "Khiêm Hạo dậy rồi? Khí sắc của cậu nhìn không được tốt mau qua đây ăn sáng đi."
Câu nói nghe rất tự nhiên trôi chảy.
Nhϊếp Khiêm Hạo hơi gật đầu, đi đến bên cạnh bàn ăn.
Phó Như Niên uống nửa chén cháo, vẻ mặt cậu tự nhiên.
Tiền Văn Truất thực ra cũng không phải là người đại diện của Nhϊếp Khiêm Hạo.
Tiền Văn Truất trước nay là người luôn biết theo thời thế.
Từ khi Nhϊếp Khiêm Hạo leo lên vị trí tiểu thịt tươi, Tiền Văn Truất càng ngày càng chân chó đối với cậu ta, trước mặt Tiền Văn Truất phần lớn đãi ngộ mà Nhϊếp Khiêm Hạo nhận được đều cao hơn Phó Như Niên.
Loại chó này phải nghĩ cách đá đi.
Phó Như Niên cắn một cái bánh bao.
Nhϊếp Khiêm Hạo ngồi vào chỗ đối diện với Phó Như Niên.