Nhϊếp Khiêm Hạo nhất thời nghẹn ngào, nhưng vẫn một mực nói: “...Tôi không biết rửa bát! Anh nghĩ tôi là bảo mẫu à?”
“Tùy cậu.” Phó Như Niên bĩu môi, lần này cậu thực sự đóng chặt cửa phòng tắm.
Nhϊếp Khiêm Hạo đứng ở cửa phòng tắm, có chút bực bội giật tóc.
Cậu quay đầu lại nhìn vào bàn ăn.
“Ông đây mới không rửa bát đâu.”
Nhϊếp Khiêm Hạo lẩm bẩm và đi đến ghế sofa nghịch điện thoại di động, nhưng lại có chút bồn chồn, chơi game cũng chơi không xong.
Qua một lúc sau, cậu ta cam chịu số phận mà đứng lên.
Khi Phó Như Niên bước ra khỏi phòng tắm, những thứ trên bàn ăn đã được dọn dẹp sạch sẽ, Nhϊếp Khiêm Hạo đang bắt chéo hai chân lướt Weibo trên ghế sofa.
Phó Như Niên liếc nhìn vào nhà bếp, cậu thấy bát và đũa đã được rửa sạch, trong lòng cảm thấy hơi buồn cười.
Sau khi sấy tóc xong, cậu nói với Nhϊếp Khiêm Hạo đang bất động: “Tôi đi ngủ đây.”
Nhϊếp Khiêm Hạo phớt lờ Phó Như Niên.
Phó Như Niên cũng chỉ nói như vậy, không mong được đáp lại, cậu trực tiếp xoay người đi vào phòng ngủ.
Đợi đến khi trong phòng khách chỉ còn lại Nhϊếp Khiêm Hạo, cậu ta mới lật người đứng dậy khỏi ghế sô pha, nhìn vào cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt của Phó Như Niên, tức giận nói: “Sau này đừng lại nghĩ đến việc để tôi rửa bát!”
Giấc ngủ này của Phó Như Niên rất sâu.
Có lẽ là do cậu đã mơ hết những tình tiết trong nguyên tác rồi, cho nên đêm nay, cậu không mơ thấy gì cả, nhắm mắt lại mở mắt ra thì trời đã rạng sáng.
Phó Tư Nhiên lấy điện thoại ra liếc nhìn, đã là tám giờ mười phút rồi.
Cậu lại nằm xuống giường và lấy cánh tay che mắt.
Qua khoảng tầm mười phút, khi Phó Như Niên đang mê man muốn chìm vào giấc ngủ thì chuông điện thoại đột ngột vang lên, kéo Phó Như Niên quay trở về.
Nghe tiếng chuông này, Phó Như Niên không cần nhìn cũng biết là ai gọi đến.
Cái này ban đầu được Phó Tư Nhiên thiết lập cho Thu Triều, là độc nhất vô nhị.
Nhưng mà, một cuộc xung đột đã nổ ra giữa hai người vào ngày hôm qua,vậy tại sao hôm nay Thu Triều lại gọi đến?
Không giống phong cách của cậu ta lắm.
Theo như thường lệ, cậu ta hẳn là đang giữ giá và đợi Phó Như Niên cầu xin cậu ta tha thứ.
Phó Tư Nhiên nằm trên giường, từ đầu đến cuối đều không nghe máy.
Cậu nhớ lại nguyên tác, nhưng nội dung của nguyên tác khá tầm thường, Phó Như Niên chỉ nhớ được một số bước ngoặt lớn, chẳng hạn như những việc nhỏ nhặt như vậy, cậu sớm đã quên mất rồi.
Lại ngây người một lúc, chờ đến tiếng chuông thứ hai reo lên, lúc này Phó Như Niên mới chậm rãi ngồi dậy.
“Phó Như Niên?” Giọng Thu Triều ở đầu dây bên kia vang lên: “Sao lâu như vậy anh mới nghe điện thoại của tôi?” Một giọng điệu khởi binh hỏi tội.
Phó Như Niên lười biếng nói: “Lúc nãy đang ngủ.”
Nghe thấy giọng nói của Phó Như Niên có chút khàn khàn, Thu Triều bên kia ngừng lại một chút, chủ động quay lại nói việc chính của cuộc điện thoại lần này: “Tiệc đính hôn của tôi và Ôn Yến Minh sẽ được tổ chức trong ba ngày nữa, thiệp mời gửi đến đâu cho anh?”
Tác giả có lời muốn nói:
Nhϊếp Khiêm Hạo: Thế mà đến một lời khen cũng không có, sau này đừng hòng lại nghĩ đến việc để tôi rửa chén nữa!