Cậu ta quay đầu lại nhanh chóng đi về phía phòng của Phó Như Niên. Bước vào căn phòng, biểu cảm kỳ lạ xuất hiện trên khuôn mặt của Nhϊếp Khiêm Hạo, không thể nào mà nói rõ được là chán ghét hay là tiếc nuối.
Cũng đúng.
Bây giờ Phó Như Nhiên đã ôm đùi tổng giám đốc Trần rồi, cái người tai to mặt lớn đó cũng rất biết cách chơi, chỉ cần Phó Như Niên chịu đựng được những điều đó, chẳng phải là có rất nhiều tài nguyên sao?
Căn bản không cần thiết phải tìm cậu ta yêu cầu điều đó.
Dưới sự hướng dẫn của Phó Như Niên, Nhϊếp Khiêm Hạo lấy sữa tắm và đưa cho Phó Như Niên một cách miễn cưỡng.
Phó Như Niên vươn tay cầm lấy sữa tắm: “Cảm ơn.”
Nhϊếp Khiêm Hạo hừ một tiếng, ánh mắt cậu ta nhìn về phía Phó Như Niên, lúc này mới phát hiện ra rằng có một dấu hickey rất rõ ràng trên cổ Phó Như
Niên.
Có lẽ bởi vì thời gian đã lâu rồi, dấu hickey đó đã bắt đầu chuyển sang màu tím, rất dễ nhìn thấy trên làn da trắng nõn của Phó Như Niên, mang theo một vẻ đẹp tàn bạo khó tả.
Cái dấu hickey này... Chắn hẳn chính là do tổng giám đốc Trần để lại.
Nhϊếp Khiêm Hạo cau mày.
Thật buồn nôn!
Mặt khác, Phó Như Niên không có kỹ năng đọc suy nghĩ của người khác, nên đương nhiên cậu không biết Nhϊếp Khiêm Hạo lại đang nghĩ gì.
Lúc cậu đứng đợi Nhϊếp Khiêm Hạo, thì vẫn luôn đứng ở cửa phòng tắm, đã sớm cảm thấy có chút lạnh rồi, lúc này cậu cầm lấy sữa tắm và đóng sầm cửa phòng tắm lại, có điều chỉ trong vài giây, Phó Như Niên nhớ ra việc gì đó, lại mở cửa phòng tắm theo phản xạ.
Vốn cho rằng Nhϊếp Khiêm Hạo đã rời đi, lại đột nhiên nhìn thấy một bức tượng điêu khắc đứng ở cửa, Phó Như Nhiên bất ngờ giật mình.
“Cậu đứng ở đây ngẩn người cái gì vậy?”
Phó Như Niên nói: “Vẫn còn một việc quên nói, cậu ăn xong thì nhớ rửa bát.”
Mắt Nhϊếp Khiêm Hạo nhìn chằm chằm: “Tại sao tôi lại phải rửa bát!”
“Tôi nấu cơm.” Phó Như Niên nhẹ nhàng nói.