Hồi hộp lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Ban đầu Phó Như Niên vẫn không muốn tin. Dù sao nơi này cũng là nơi cậu sống từ nhỏ đến lớn, cũng vô cùng quen thuộc, quyến luyến thế giới này, nhưng trải qua mấy cái cốt truyện tương đối quan trọng, đặc biệt là hôm nay tỏ tình bị từ chối, sau khi Thu Triều nói lời thoại kịch bản giống y như đúc với tiểu thuyết, cuối cùng Phó Như Niên mới chịu tin sự thật này.
—
- Cậu không phải người.
Cậu chỉ là một nhân vật trong một quyển sách, mà toàn bộ mọi hành động lúc trước của cậu đều do kịch bản khống chế, ngay cả yêu Thu Triều cũng vậy.
Rõ ràng Thu Triều căn bản không phải mẫu hình cậu thích, căn bản cậu cũng không thích... Ở trên.
Phó Như Niên vươn tay vẫy một chiếc xe taxi.
Cuốn tiểu thuyết kia chủ yếu xoay quanh Thu Triều, về cốt truyện của Phó Như Niên cũng không phải quá nhiều, chỉ những lúc cần thiết, Phó Như Niên mới có thể xuất hiện. Chẳng qua, nội dung đề cập trong tiểu thuyết đã quá nhiều, ví dụ, địa vị về sau của cậu ở giới giải trí hoàn toàn là vì được vị tổng giám đốc Trần bao nuôi với kỳ hạn là một năm...
Tổng giám đốc Trần cũng không phải là một người lương thiện gì.
Chẳng qua, vận mệnh của loại người này dù thế nào nhất định cũng phải nằm trong tay cậu, cậu quyết sẽ không có kết cục giống như trong tiểu thuyết.
Khóe miệng Phó Như Niên phác họa ý cười, đôi mắt cũng trở nên sáng lấp lánh.
Cậu có chút hưng phấn.
Nếu chỉ là tiểu thuyết, vậy Phó Như Niên cảm thấy, cậu không cần tiếp tục tạo áp lực cho mình nữa.
Vị trí thế giới của cậu là một quyển văn hậu cung chủ thụ, Thu Triều ngủ với tổng cộng bảy người đàn ông, từ mỗi lần một người đến một lần bảy người, đủ mọi loại tổ hợp quả thực khiến người ta trố mắt cứng họng, mà trong nguyên tác, cậu cũng là một trong số đó.
Chẳng qua là hiện tại... Đoán xem ai ngủ nhiều hơn?
Phó Như Niên ở trong một căn chung cư mà công ty bố trí. Căn chung cư này là phòng hai người, cũng không lớn, nhưng đối với Phó Như Niên thân là trẻ mồ côi mà nói đã là phúc lợi rất tốt rồi.
Bạn cùng phòng của cậu vẫn chưa trở về.
Phó Như Niên nắm chắc thời gian mà ngủ bù.
Có lẽ vì lần ngủ bù này đang là ban ngày, nên Phó Như Niên cũng không mơ thấy cuốn tiểu thuyết kia nữa.
Gần tối, Phó Như Niên bị cuộc điện thoại của người đại diện đánh thức.
Cậu mơ mơ màng màng trở mình, dùng tay sờ di động trên đầu giường, sau khi điện thoại được kết nối thì ngáp một cái: “Ừm, tôi biết rồi, tôi lập tức dậy đây.”