Phó Như Niên cúp điện thoại, lại nằm trên giường thêm mười phút nữa, lúc này mới chậm chạp từ từ bò dậy.
Cậu đi vào phòng tắm, rửa mặt cho tỉnh ngủ.
Phó Như Niên ngẩng đầu nhìn chằm chằm bản thân mình trong gương.
Có lẽ là mấy ngày nay tinh thần không tốt, mặt anh có phần trắng quá mức, trước mắt có quầng thâm xanh, có điều may mà không nổi mụn, làn da cũng vẫn căng mọng như cũ.
Không thể không nói, khuôn mặt và làn da của Phó Như Niên vẫn rất tốt.
Chỉ là khuôn mặt cậu không phù hợp để làm ra nét mặt ôn hòa.
Đôi mắt của Phó Như Niên tương đối hẹp dài, đuôi mắt chếch lên trên, nếu chỉ nhìn phần đôi mắt thì sẽ khiến cho người ta có loại cảm giác có phần lẳиɠ ɭơ. Đôi môi cũng khá mỏng, thoạt nhìn bội tình bạc nghĩa, ngũ quan kết hợp lại với nhau không hiểu sao lại có cảm giác như đôi mắt sáng lên, làm cho người ta vô thức muốn đuổi theo.
Ở giới giải trí này, dưới tình huống tuấn nam mỹ nữ nhiều như chó, giá trị nhan sắc của cậu vẫn có thể đốn tim như cũ, chỉ thiếu một cơ hội thích hợp là lập tức có thể một bước lên trời.
Chỉ tiếc người đại diện của cậu không có tài nguyên, tài nguyên cần, tối nay Phó Như Niên cần phải tự mình đi tranh thủ.
Dùng chính thân thể của cậu.
Phó Như Niên dùng tay lau lau lau gương, nháy mắt một cái với bản thân mình trong gương, sau đó chỉ dùng sữa rửa mặt để rửa mặt, lại giấu dao gọt hoa quả sớm đã chọn xong, bút ghi âm, mặt mộc ra cửa.
Cửa khách sạn Duyệt Thượng.
Người đại diện Tiền Văn Truất đã đợi không biết bao lâu, vừa thấy bóng dáng Phó Như Niên thì nhất thời nhíu mày: “Không phải nói mấy ngày nay cậu nghỉ ngơi cho thật tốt sao? Không trang điểm một chút mà lại ra khỏi cửa? Không sợ tổng giám đốc Trần người ta chán ghét cậu sao?”
Phó Như Niên cười cười, không trả lời.
Tổng giám đốc Trần trong miệng Tiền Văn Truất lúc trước Phó Như Niên có gặp qua vài lần, bụng bia cao to vạm vỡ, trên khuôn mặt toàn bộ đều là thịt, cười rộ lên hơi run run, ánh mắt khi nhìn người vô cùng bỉ ổi, là tai họa của không biết bao nhiêu thiếu nam thiếu nữ trong giới giải trí.
Quan trọng nhất chính là, lối đi của tổng giám đốc Trần này tương đối hoang dã, nếu như nhìn trúng người không muốn chủ động hiến thân, ông ta sẽ hạ thuốc mạnh, dùng bất cứ thủ đoạn nào, chỉ khi thực sự nắm trong tầm tay, chơi đến chán ngấy rồi mới có thể buông tay, bị xem như là một khối u ác tính của giới giải trí.