Trên mặt Phó Như Niên đỏ ửng, cúi đầu, làm ra dáng vẻ ngại ngùng, đồng thời cũng che giấu đi sự lạnh lẽo trong mắt mình: “Thu Thu, thực ra tôi...”
Cậu nói, đưa hoa hồng trong tay ra.
“Anh đừng nói cái gì cả!” Ánh mắt Thu Triều nhanh chóng nhìn ngó xung quanh, có cảm giác chột dạ.
Cậu ta giống như là đang che giấu gì đó, đột nhiên đứng lên, đưa tay hất bó hoa hồng kia sang một bên: “Tối nay tôi phải đính hôn với cậu cả nhà họ Ôn, hiện tại anh đến thổ lộ với tôi là muốn hãm hại tôi sao?”
“Làm sao cậu có thể nghĩ như vậy?” Phó Như Niên trừng lớn mắt, trên mặt làm ra vẻ đau lòng.
Thu Triều cũng đã không muốn nghe Phó Như Niên nói chuyện, cậu ta lạnh lùng nói: “Tóm lại, cho dù là anh có suy nghĩ gì thì về sau anh cũng đừng đến tìm tôi nữa.”
Nói xong lời này, Thu Triều giống như bị bắt nạt, hốc mắt đỏ ửng, bước nhanh đi ra ngoài tiệm cà phê.
“Thu Triều "Giọng Phó Như Niên khàn khàn, ngụ ý đau khổ, còn mang theo một chút nghẹn ngào.
Quả thực là hoàn mỹ!
Nếu như ở phim trường, chắc chắn một lần là có thể qua
Quả nhiên, âm thanh này vừa phát ra, Thu Triều giống như đang bị quái vật truy đuổi, bước nhanh rời khỏi tiệm cà phê.
Phó Như Niên đứng tại chỗ, nhìn theo bóng dáng của Thu Triều, cũng không đuổi theo.
Chờ Thu Triều đẩy cửa tiệm cà phê ra rời đi, sự đau khổ và phiền muộn trên mặt Phó Như Niên đã biến mất không thấy tăm hơi.
Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, Phó Như Niên không nhịn được cười thầm.
Cậu nghiêng đầu, nhìn thoáng qua hoa hồng trên mặt đất, nghĩ ngợi một chút, vẫn nhặt lên.
“Thật đáng thương.”
Phó Như Niên khẽ nói, chậm rãi bóp hoa hồng kia.
Vài cánh hoa hồng mỏng manh rơi xuống, rơi bên cạnh trên mặt đất thoạt nhìn trơ trụi, màu sắc dường như cũng không tươi đẹp bằng lúc trước.
“Tiên sinh... Ngài vẫn ổn chứ?” Khuôn mặt người phục vụ đứng bên cạnh lộ vẻ khó xử.
Phó Như Niên lại đeo lên chiếc mặt nạ ôn hòa một lần nữa: “Cảm ơn, tôi không sao.” Cậu nói, từ chối món ăn của người phục vụ, cầm hoa hồng đi ra ngoài.
Người đàn ông nhỏ quyến rũ lúc trước cũng không còn ở đây nữa, trong lòng Phó Như Niên có phần tiếc nuối.
Bằng không thì vẫn có thể xin phương thức liên hệ gì gì đó...
Nghĩ vậy, Phó Như Niên đi ra khỏi cửa tiệm cà phê.
Bên cạnh có ngay thùng rác.
Trên mặt Phó Như Niên lười giả bộ làm tiếp biểu cảm kia. Cậu lạnh nhạt ném thẳng bó hoa hồng kia vào thùng rác.