Dùng Dung Mạo Phục Anh

Chương 1.1

Phó Như Niên ôm một bó hoa hồng, đẩy cửa tiệm cà phê ra.

Chuông gió bằng vỏ sò treo trên cửa vang lên tiếng leng keng leng keng, âm thanh êm tai dễ nghe. Cậu quay đầu lại nhìn thoáng qua chuông gió rực rỡ sắc màu kia, trên mặt lộ ra một nụ cười không quá rõ ràng.

Tiệm cà phê không đông người lắm.

Mắt Phó Như Niên nhìn thẳng, đi thẳng về vị trí bên trong cùng, trên đường đi vừa lúc có một người đàn ông đứng dậy, hai người đột nhiên không kịp đề phòng lập tức đυ.ng phải nhau.

Người nọ phản xạ có điều kiện, nói: “Xin lỗi.”

Phó Như Niên không nói gì, chỉ cười như không cười nhìn về phía người đàn ông.

Dáng vẻ của người đàn ông này không tệ. Ngũ quan anh ta rất ngay ngắn, thuộc kiểu không thể moi ra được khuyết điểm, nhưng diện mạo cũng không đến mức quá xuất sắc, chẳng qua giá trị nhan sắc tuyệt đối trên mức trung bình. Đôi mắt anh ta thoạt nhìn rất dịu dàng, thuần khiết, khí chất toàn thân cũng thiên về ôn hòa...

Vẫn tính là phù hợp khẩu vị của cậu.

Đôi mắt hẹp dài của Phó Như Niên hơi nhíu lại, đột nhiên cảm thấy miệng có hơi khô. Cậu lè lưỡi ra, nhẹ nhàng liếʍ một cái lên môi mỏng hồng nhạt, làm ướt đôi môi khô nẻ.

Vốn chỉ là một cử chỉ vô ý nhưng người đàn ông kia thấy có hơi sửng sốt.

Phó Như Niên không tiếp tục nhìn người đàn ông kia nữa mà cúi đầu, dùng đôi tay trắng trẻo xinh đẹp như ngọn hành xếp chỉnh lại hoa hồng vừa mới bị xô nghiêng.

Làm xong mọi thứ, Phó Như Niên mới nhấc chân, tiếp tục đi về phía trước.

Mà ánh mắt của người đàn ông va vào Phó Như Niên kia cứ lưu luyến trên bóng lưng của Phó Như Niên, mãi đến khi đồng nghiệp gọi mới hoàn hồn, giọng nói trầm thấp, đáp: “Tôi đi toilet lát.”

Một bên khác.

Phó Như Niên đã đi tới chỗ trong cùng của tiệm cà phê.

Nơi đó có một học sinh nam đang ngồi một mình, thoạt nhìn vừa mới hai mươi, lộ ra vẻ ngây thơ chưa hết, vừa nhìn là biết vẫn chưa bước vào xã hội. Trong tay học sinh nam đó cầm di động, đang gõ từng cái xuống, rõ ràng là đã chờ đến mức mất kiên nhẫn.

Phó Như Niên vừa nhìn thấy học sinh nam kia, trên mặt lập tức lộ ra một nụ cười giả tạo hoàn mỹ.

Nụ cười ở góc độ này, Phó Như Niên đã luyện tập qua rất nhiều lần, nó sẽ làm cậu thoạt nhìn càng thêm vô hại.

Cậu đi qua đó, nhẹ giọng nói: “Thu Thu, chờ sốt ruột rồi sao?”

Học sinh nam tên Thu Triều quay đầu lại, nhìn thấy Phó Như Niên lúc này tức khắc nhíu mày lại: “Phó Như Niên, anh có ý gì?”