Nữ Pháp Y Đại Lý Tự

Chương 20: Không cần hành đại lễ

Hai cỗ xe ngựa, một lớn một nhỏ, một trước một sau.

Giản Vũ và Bạch Việt cùng ngồi trên xe lớn, hai nha đầu ngồi ở xe nhỏ, chậm rãi ra khỏi thành, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Âm thanh bên ngoài dần dần nhỏ đi, từ từ trở nên an tĩnh, Bạch Việt vén rèm lên.

Bên ngoài đất trời bao phủ một màu trắng bạc, thoáng nhìn qua là màu trắng xóa vô biên, cây cối cao to hai bên đường phủ đầy bông tuyết, thỉnh thoảng bị gió thổi động rơi xuống tả tả.

“Buồn chán lắm sao?” Giản Vũ nhìn vẻ mặt buồn tẻ của nàng, ân cần hỏi.

Không có máy tính, TV hay điện thoại di động, có thể không buồn chán sao.

Bạch Việt hôm nay ngủ muộn, lúc này lại ngủ không được, cũng không dám ngủ, ai biết ngủ rồi Giản Vũ có thể trở mặt ở trên mặt nàng vẽ rùa đen.

“Nếu không……” Bạch Việt thử nói: “Chúng ta tâm sự đi?”

Biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng.

Giản Vũ không trả lời, lại lật tấm đệm bên cạnh lục lọi bên dưới lấy ra một quyển sách, ném vào trong lòng Bạch Việt.

“Đây là cái gì?”

“Tìm cho nàng, dùng để gϊếŧ thời gian.”

Bạch Việt ngạc nhiên, lấy sách lật xem, hóa ra là một hồ sơ viết tay.

“Đây là cái gì?” Bạch Việt chỉ nhìn thấy trên hồ sơ viết một con số, không năm bốn: “Số này có nghĩa là gì?”

“Đây là vụ án của Đại Lý Tự nhiều năm qua vẫn chưa phá được.”

Giản Vũ nói: “Không năm bốn là số thứ tự, án tử này xảy ra vào hai mươi mốt năm trước, nàng đọc qua xem.”

“Huynh cho ta xem vụ án để gϊếŧ thời gian ư?” Bạch Việt đột nhiên nhớ tới những năm tháng phải tăng ca làm thêm giờ đến nôn mửa, không thể tin được mà nói: “Chúng ta hiện tại không phải đang đi nghỉ dưỡng sao?”

Đời này bản thân không phải có vị hôn phu chức vị quan tam phẩm sao, vì sao còn bắt nàng vất vả như vậy?

Giản Vũ theo lẽ thường mà nói: “Nàng không phải đã nói muốn ở lại Giản gia, cùng ta chung sống hoà bình sao?”

Bạch Việt gật gật đầu, không phải muốn, mà là cần phải làm như vậy, mặc dù người Giản phủ đều thích nàng, nhưng nếu Giản Vũ mang địch ý đối với nàng, vậy thì nàng không thể ở nơi này lâu được.

“Ta nghĩ tới nghĩ lui, nếu nàng có bản lĩnh như vậy thì trổ tài cho ta xem thử, nàng rốt cuộc là có bản lĩnh gì.” Giản Vũ nhướng mày: “Ta là người luôn quý trọng nhân tài, nếu như nàng thực sự có chỗ hơn người, đương nhiên ta sẽ trọng dụng khách quý. Nếu chỉ là một chút thủ đoạn thông minh vậy thì cứ sống yên ở trong phủ, nhảy nhót lung tung……”

Giản Vũ chưa nói xong câu, nhưng Bạch Việt đều đã hiểu. Gϊếŧ người diệt khẩu vốn chỉ là trò đùa, nhưng Giản Vũ muốn cho ai đó phải đi xa thì quá dễ dàng.

Bạch Việt thở dài, mở hồ sơ ra.

Cảm tạ thần minh, tuy rằng nàng không có toàn bộ ký ức của thân thể này, cũng không biết mình là ai từ đâu đến, nhưng vẫn có một số ý thức cơ bản về cuộc sống, hơn nữa lời nói ra cũng được nhiều người công nhận.

Trên đời này vụ án khó giải quyết nhất là gì, không phải án mạng trong phòng kín, không phải tìm không thấy hung khí gϊếŧ người, không phải chết không có bằng chứng, mà là… trước đây… có một vụ án mạng.

Hai mươi mốt năm đã trôi qua, cho dù năm đó chấn động như thế nào như chăng nữa, hiện giờ ngoại trừ một số ít ghi chép trong hồ sơ này, sẽ không có nhiều manh mối.

Hiện trường là điểm mấu chốt nhất để phá án, mọi bằng chứng đều ở đó, bây giờ tất cả đều tan thành mây khói.

“Người tuyết giấu xác.” Bạch Việt mở ra trang thứ nhất: “Mùng 10 tháng 11, tuyết rơi dày đặc, thôn Thập Lí ở ngoại ô phía bắc xuất hiện một người tuyết, sau khi người tuyết tan ra, lộ ra một thi thể bên trong.”

“Liêu Gia Tân, thôn dân của thôn Thập Lí, nam nhân, 28 tuổi, trên người không có vết thương rõ ràng, nghi ngờ bị chết cóng do say rượu.”

Giản Vũ đối với hồ sơ này rõ như lòng bàn tay, xem ra cũng đã bỏ ra nhiều sức lực.

“Bởi vì sau khi người tuyết tan mới lộ ra thi thể, cũng đã sáu ngày trôi qua, cho nên ngỗ tác rất khó xác định chính xác thời gian và nguyên nhân tử vong của người chết.”

“Người bị hại bị phát hiện càng muộn, manh mối xác thật sẽ càng ít.” Bạch Việt gật đầu: “Vậy lúc đó điều tra như thế nào?”

“Chỉ là quy trình điều tra thông thường, vẫn chưa tìm được hung thủ.” Giản Vũ nói: “Vụ án này liền trở thành án treo, không giải quyết được gì.”

Hai mươi mốt năm trước, Giản Vũ còn chưa được sinh ra, vụ án này tất nhiên cũng nghe người khác kể qua, không phải do hắn xử lý.

Một mạng người, dù cho là án treo cũng không phải đại án.

Bạch Việt lật qua trang thứ hai, nhíu mày: “Năm năm sau, lại thêm một người chết?”

“Đúng vậy, không chỉ có một, nàng xem tiếp đi.” Giản Vũ trầm giọng nói: “Hung thủ liên tục gây án, dùng cùng một phương pháp, trong mười bảy năm liên tiếp gϊếŧ bảy mạng người.”

Trong vụ án gϊếŧ người hàng loạt kéo dài đến mười bảy năm, người bị hại cuối cùng được phát hiện trong bốn năm trước, cũng trong thời tiết tuyết rơi, có người đi hái thuốc ở sau núi tìm được một người tuyết ở đó.

Bạch Việt cười khổ: “Ta đã nhìn ra, thôn dân thôn Thập Lí cũng bởi vì án mạng giấu xác này nên đối với người tuyết có sự sợ hãi, chỉ cần nhìn thấy nó cũng đều phải phá vỡ ra để xem mới an tâm.”

Ngẫm lại thật là thảm, Giản Vũ cũng bất đắc dĩ: “Cho nên ở thôn Thập Lí tuyệt đối sẽ không có người tuyết. Nhưng trước thôn sau thôn đều là cánh rừng, núi sâu cây rậm rạp, ở trong rừng muốn giấu xác một người quá dễ dàng, lần giấu kia thậm chí đến bốn tháng sau mới phát hiện nạn nhân, thi thể đã bị hư thối nặng.”

“Bốn tháng sau mới phát hiện, vậy sao biết được có quan hệ với án người tuyết?” Bạch Việt nhạy bén nói: “Mùa đông mặc dù kéo dài nhưng cũng không đến mức qua bốn tháng tuyết lại không tan, đúng không?”

“Tất nhiên là không.” Giản Vũ nói: “Nhưng ở bên cạnh thi thể người chết tìm thấy hai quả hạch tuyệt đối không mọc ở trong rừng. Trên người tuyết cất giấu thi thể lúc trước cũng có hai quả hạch dùng để làm mắt.”

Hung thủ chính là hung thủ, vô luận từ xưa đến nay, vẫn luôn hung tàn như vậy.

Nạn nhân có cả nam lẫn nữ, có già có trẻ, có thôn dân bản địa cũng có khách thương qua đường, ngẫm kỹ cũng không tìm ra chút tương đồng nào.

“Nếu dựa theo hồ sơ, hung thủ như là tùy tiện lựa chọn nạn nhân.” Bạch Việt đang muốn nói thêm gì nữa thì đột nhiên xe ngựa tăng tốc lao ra trước.

Bạch Việt hoàn toàn không có chuẩn bị, chỉ kịp kêu lên một tiếng, cả người ngã về phía trước, mặt đập thẳng vào trên ghế của Giản Vũ, đầu gối vang lên một tiếng, quỳ rạp xuống đất.

Giản Vũ ngồi đối diện với Bạch Việt, bởi vậy hắn không lao người ra phía trước mà ngã người ra sau, nhưng sau lưng hắn lại là vách xe vì thế cũng không ảnh hưởng gì.

Khi hắn ngả người dựa vào phía sau thì lập tức ngồi thẳng dậy, nhìn lại thì thấy Bạch Việt đã quỳ gối trước mặt.

Bạch Việt hai tay chống đầu gối, quỳ trên sàn xe, trán đập vào cái ghế đang ngồi …

Mặc dù bên trong xe ngựa được bố trí rất mềm mại thoải mái, nhưng khi nãy Giản Vũ lấy quyển sách đã nhấc đệm da trên đó lên một tí, vì thế không có gì bảo vệ.

Cho nên trán Bạch Việt bị đυ.ng đỏ một mảnh, cái mũi cũng bị đυ.ng trúng, đôi mắt hồng hồng, trong mắt còn có nước.

Sau một lúc trầm mặc, Giản Vũ nhịn không được phụt cười. “Miễn lễ, đứng dậy đi.”

Giản Vũ kìm chế để bản thân không cười quá to: “Nàng đừng quá khách khí, ta cũng không phải người ngoài, không cần đối với bản quan hành đại lễ như vậy.”

Bạch Việt chỉ cảm thấy đời trước thêm đời này cũng chưa từng thảm như vậy, che lại cái mũi đau nhức, ngẩng đầu căm tức nhìn Giản Vũ.

Tuy rằng xe ngựa xóc nảy không có quan hệ gì với hắn, nhưng việc vui sướиɠ khi người gặp họa không phải điều quân tử nên làm.

Hắn lại lợi dụng thời cơ nói lời ức hϊếp nàng, càng là hành vi của tiểu nhân.

“Nàng nhìn ta như vậy để làm gì, cũng không phải ta làm nàng ngã.” Giản Vũ vô tội duỗi tay: “Đây, đứng lên nói đi đừng quỳ nữa, đến ta xem thử đầu có bị va đến ngốc không.”

Bạch Việt quả thật không bị va tới ngốc, nhưng có hơi choáng váng.