Tư tưởng người lớn quá phức tạp, trẻ nhỏ thì không có nhiều tâm tư như vậy, mấy đầu củ cải của Giản gia vẫn đang nhảy nhót qua lại, chỉ có Giản Trân nay đã mười một tuổi coi như còn ổn trọng một chút, chỉ hơi mím môi cười, tay vuốt hộp đựng bạc lành lạnh như là đang chạm vào kho báu.
Hai đứa nhỏ còn lại thì không dè dặt như vậy, ríu rít hỏi han đủ thứ, nháo đến Bạch Việt đau đầu.
“Cảm giác kiếm được bạc có phải rất tốt hay không.” Bạch Việt cười tủm tỉm mỗi tay ôm một đứa.
Mấy hài tử này trông rất đáng yêu, sinh ra được nuôi dưỡng rất tốt, khuôn mặt phấn điêu ngọc trác lại lễ phép, cũng không biết vì sao Giản Vũ lớn lên thì kênh kiệu như vậy, bụng toàn ý nghĩ xấu.
“Tốt.” Giản Triết gật đầu thật mạnh: “Có thể mua được một hộp điểm tâm lớn.”
Gia gia rất thích ăn điểm tâm ở Mạch Hương Cư, đặc biệt là mứt táo tàu và hoa sen chiên giòn, giá là 200 văn tiền một hộp.
Bạch Việt xoa đầu Giản Triết: “Nhưng số bạc này chúng ta kiếm được rất vất vả phải không, hơn nữa hiện tại chúng ta có rất ít cách để kiếm thêm bạc, đúng không?”
Đứa nhỏ gật gật đầu.
“Cho nên cần phải chăm chỉ học hành, mỗi ngày đều phải tiến về phía trước.” Bạch Việt nói: “Có rất nhiều rất nhiều kiến thức, chờ lúc đệ trưởng thành rồi thì sẽ có năng lực lựa chọn, khi có thể kiếm ra bạc rồi thì đệ cũng có thể lựa chọn cuộc sống của mình, mà không phải để mặc cuộc sống lựa chọn đệ.”
Thuyết phục người khác học hành là một công việc lâu dài, nhẹ nhàng như gió mưa lất phất, bất tri bất giác từng chút một mà ngấm vào cuộc sống hàng ngày.
Giản Vũ lúc này đã đến gần bọn họ, khi nghe được những lời này thì thấy có một loại cảm giác nhẹ nhõm không thể giải thích được.
Bạch Việt tuy rằng hay làm loạn, nhưng cũng may nói năng vẫn còn điểm đáng tin cậy, không ở trước mặt hài tử mà nói bậy nói bạ.
Giản Vũ vừa đến gần thì đã bị phát hiện, còn chưa kịp nói chuyện thì hai đứa nhỏ đã nhào tới, mỗi đứa một bên mà ôm lấy đùi hắn.
Giản Trân đã mười một tuổi, ở thời đại này đã được coi là đại cô nương, qua thêm hai năm nữa thì có thể đính hôn, nam nữ thụ thụ bất thân, không thể ôm đùi ca ca.
Giản Vũ ngồi xổm xuống, bế Giản Minh năm tuổi lên. “Các đệ ở đây là đang chơi trò gì?” Giản Vũ cũng sẽ không nói bản thân mình đã theo dõi ở đây rất lâu: “Ta từ xa đã nghe thấy được âm thanh của các đệ.”
Vấn đề này vừa được hỏi, ba hài tử liền khai hết, mồm năm miệng mười khoe khoang với Giản Vũ việc vừa kiếm được 200 văn tiền, trong lòng Giản Vũ không hề có chút khó chịu nào, rất chăm chú mà lắng nghe, thỉnh thoảng còn khen ngợi.
Bạch Việt đi theo ở phía sau, vừa đi vừa quan sát, vẫn có chút ngoài ý muốn.
Trong ba đứa trẻ này, ngoại trừ đứa thứ tư Giản Triết là do Giản phu nhân sinh ra, những đứa khác đều do di nương sinh, gọi là con thϊếp thất.
Thời đại này tôn ti trật tự nghiêm ngặt, con chính thất và thϊếp thất địa vị rất khác nhau, đừng nói tới là trong các gia đình giàu có, càng như trời với đất, nhưng thái độ của Giản Vũ đối với bọn chúng lại không chút bất đồng, và dường như mấy hài tử này cũng cảm nhận được nên tỏ ra rất mến thích Giản Vũ, rõ ràng sự ôn hòa của Giản Vũ không phải là giả vờ, mà vẫn cứ luôn là như vậy.
Người này…Bạch Việt đánh giá một chút, tuy rằng không tốt lắm, nhưng cũng không tệ.
Mạch Hương Cư là cửa hàng điểm tâm nổi tiếng lâu đời ở kinh thành, ba hài tử xách theo một túi bạc, cẩn thận xách một hộp điểm tâm từ bên trong cửa hàng đi ra, tràn đầy vui mừng hớn hở đi về nhà.
Giản Vũ và Bạch Việt theo ở phía sau, hoàng hôn kéo dài thân ảnh của hai người trưởng thành, khiến cho người ta cẩm giác thấy rất xứng đôi.
Trong tình cảnh ấm áp như thế, Giản Vũ liền nuốt lại những lời giáo huấn định nói ra, suy nghĩ một chút nhẹ giọng nói: “Lần này không tính, lần sau không được làm chuyện lỗ mãng như thế.”
Bạch Việt giả ngây: “Ý của huynh là chuyện ta dẫn bọn nhỏ đi chơi sao?”
Không chỉ đơn giản là việc đi chơi, Giản Vũ quở trách: “Còn có bắt bọn nhỏ dựng sạp quán ở trên đường, chuyện như thế nàng cũng nghĩ làm được, còn ra thể thống gì.”
Khó có được Bạch Việt thế nhưng không có phản bác, ngược lại nói: “Ta biết sai rồi.”
Giản Vũ thế nhưng có chút ngoài ý muốn, nàng lại nhận sai?
Bạch Việt lại nói: “Lần sau ta sẽ không dám, chờ khi trở về ta sẽ tìm gia gia viết kiểm điểm, nghiêm túc kiểm điểm sai lầm lần này của mình, các vị tiểu thư thiếu gia thân phận tôn quý…”
Lương Mông vẫn luôn đi theo ở phía sau, lúc này rốt cuộc nhịn không được ho khan một tiếng.
Thiếu gia, nếu như ngài không mở lời giảng hòa, lát nữa chắc chắn sẽ bị lão thái gia giáo huấn.
Bạch Việt kỳ quái quay đầu lại liếc nhìn Lương Mông một cái: “Làm sao vậy, cổ họng khó chịu sao?”
“Không có.” Lương Mông vội nói: “Không, có lẽ hôm nay tiểu nhân uống nước hơi ít, hơi khô cổ.”
Bạch Việt cũng không tìm hiểu sâu hơn, dặn dò bảo hắn nên uống đủ bảy bát nước, sau đó quay lại đối mặt với Giản Vũ tiếp tục nói: “Tiểu thư thiếu gia thân phận tôn quý……”
“Được rồi.” Giản Vũ nén giận nói: “Ta không phải ý đó, nàng đã ở trong nhà thì coi như người một nhà, cũng sẽ không có người xem nàng thua kém người khác, nàng xem xem mấy đứa nhỏ chúng nó đều không phải rất thích nàng sao.”
Bạch Việt tự nhiên gật đầu, thuận miệng nói: “Cũng không đúng lắm, Giản phủ không ít người không thích ta.”
Chỉ có một, hai người vậy thôi.
“Không phải ta không thích nàng.” Giản Vũ nhàn nhạt phí công nói: “Chỉ là đứa nhỏ quá ồn ào, sợ làm phiền nàng. Mấy việc nhỏ này, không cần phải nói với gia gia.”
Ba đứa nhỏ xách điểm tâm trở về phủ, một đường đi tìm Giản lão thái gia hiến vật quý, không cần phải nói, Giản lão thái gia ăn được mảnh tâm ý của tôn tử tôn nữ, miệng ăn mà trong lòng thấy ngọt ngào hơn, không khỏi khen Bạch Việt nhiều thêm vài câu.
Đồ đạc cho chuyến đi đã được hạ nhân chuẩn bị thỏa đáng, nhưng buổi tối hôm đó Giản Vũ đã quên mất, hôm sau nhận được tin thì đã ở trước xe ngựa.
Giản Vũ ngồi vào trong xe ngựa, Lương Mông vén rèm lên, đưa tay cho Bạch Việt.
“Đi biệt viện nghỉ dưỡng?” Bạch Việt ngữ khí mơ màng: “Thưởng cảnh tuyết?”
“Đúng vậy, đi lên rồi nói, bên ngoài lạnh lẽo.” Giản Vũ đang ở cửa phủ, nên tính tình rất tốt.
Bạch Việt nhìn tới nhìn lui: “Chỉ có ta và huynh, hai người thôi?”
Đương nhiên xa phu thị vệ nha đầu gã sai vặt đều có, nhưng không ai có thể giúp nàng.
Giản Vũ xác định gật đầu.
Bạch Việt cau mày, đột nhiên nghiêng người về phía trước, thấp giọng nói: “Không phải huynh định mang ta đến vùng hoang vu dã ngoại, sau đó tạo ra biến cố nào đó, hủy thi diệt tích chứ?”
Giản Vũ sửng sốt một chút, sau đó trên mặt hiện ra biểu tình chợt nhớ ra.
“Đúng vậy.” Giản Vũ nói: “Nếu nàng không nhắc, chưa chắc ta nghĩ sẽ làm như vậy.”
Thật là đáng sợ, Bạch Việt đang muốn nhanh chạy thoát thân, đột nhiên cổ tay bị siết chặt, Giản Vũ duỗi tay bắt lấy cổ tay nàng kéo lên trên.
Hừ một tiếng, Bạch Việt chỉ cảm thấy bản thân bị bay lên, trực tiếp bị kéo vào trong xe ngựa.
“Xuất phát.” Giản Vũ buông rèm cửa phân phó một tiếng, cười như không cười mà nhìn Bạch Việt.
Trong ánh mắt sáng chói kia như có viết, lần này ta xem ngươi chạy đi đâu.
Bạch Việt chậm rãi dịch vào một góc, sau lại xê dịch thêm lần nữa: “Giản đại nhân.”
“Mạc Dịch.” Giản Vũ sửa lại.
“Mạc Dịch.” Bạch Việt nói.
“Rất tốt.” Giản Vũ hài lòng nói: “Mẫu thân nói nàng thích tuyết, bảo ta mang nàng đi giải sầu, đi đến biệt viện nhà chúng ta ở ngoại thành.”
Bạch Việt gật đầu, nếu chuyện này là do Giản mẫu an bài thì không sao, hôm qua Giản mẫu khi nói chuyện phiếm cũng có nói là Giản Vũ muốn dẫn dàng ra ngoài chơi.
“Chỉ có nàng và ta, thuận tiện bồi dưỡng cảm tình.” Giản Vũ dựa vào phía sau, đổi sang tư thế ngồi lười biếng thoải mái: “Cho nên mấy ngày này nàng không thể trông cậy vào ai cả, chỉ có hai chúng ta, đàng hoàng mà ở chung đi.”