“Nói như thế, về cơ bản 16 người này có thể loại trừ hiềm nghi, thêm ba người có bằng chứng ngoại phạm cũng được loại trừ.” Giản Vũ vỗ vào tư liệu của những người còn lại, tuy rằng vẫn chưa xác định được nghi phạm, nhưng cuối cùng đã thu hẹp được phạm vi.
Những người có bằng chứng ngoại phạm đúng lúc cũng không phải là người địa phương, vì vậy, xem như có thể loại trừ được 19 người. Hung thủ, nằm trong số 18 người còn lại.
Lúc này, đúng lúc có quan viên tới tìm Giản Vũ bẩm báo sự việc, Giản Vũ do dự một chút rồi đi ra ngoài, Lương Mông lại không đuổi theo, mà chạy hai bước đến trước mặt Bạch Việt.
“Làm sao vậy?” Bạch Việt đang chuyên tâm quan sát Giản Vũ thẩm án, nàng cũng rất hiếu kỳ, trong tình huống hung thủ đã có chuẩn bị, hắn sẽ dùng biện pháp gì để bắt được người.
“Bạch tiểu thư.” Lương Mông áy náy cười nói: “Cầu ngài giúp đỡ một chuyện được không?”
Bạch Việt có chút ngoài ý muốn: “Chuyện gì?”
Giản Vũ lãnh khốc vô tình như thế, vậy mà thuộc hạ của hắn lại rất hoạt bát, bất quá thoạt nhìn có vẻ rất hàm hậu nhưng cơ trí thì không đủ.
Lương Mông ngượng ngùng nói: “Là do chuyện tối hôm qua, là do tiểu nhân thiếu suy xét, rút dây động rừng. Nếu như hung thủ vẫn còn ở đây, khẳng định là đã có phòng bị, không dễ tìm được như vậy.”
Bạch Việt nghe ra ngụ ý, chẳng lẽ là: “Ngươi muốn ta hỗ trợ tìm ra hung thủ sao?”
Lương Mông liên tục gật đầu.
“Vì sao?” Bạch Việt ngạc nhiên nói: “Không phải đại nhân các ngươi đang tra sao?”
Đây là một vụ án gϊếŧ người, mặc dù mạng người là chuyện lớn, nhưng đối với Đại Lý Tự hẳn không tính là một vụ án lớn, đến nỗi còn muốn mời người bên ngoài đến giúp?
Lương Mông thấp giọng nói: “Lần trước đại nhân bị thương còn chưa khỏi hẳn, là do trước đó vài ngày lúc truy bắt hung đồ gây ra. Tiểu nhân thật sự không muốn ngài ấy tốn nhiều tinh thần lo lắng chuyện này.”
Bạch Việt híp mắt, nhưng thật ra không nhìn thấy được Giản Vũ lúc này bị thương ở chỗ nào, bất quá hỏi nhiều thêm một câu: “Là do truy bắt tên Tri Chu vừa rồi sao?”
Lương Mông lập tức ngẩn ra, liên tục lắc đầu: “Không phải, không phải.”
Bạch Việt “À” một tiếng cũng không tiếp tục truy hỏi, mà suy nghĩ một chút rồi nói: “Đều là người một nhà, chỉ là việc nhỏ thôi, không có gì khó khăn.”
Nếu phụ mẫu và gia gia của Giản Vũ đều cảm thấy nàng là quý nhân của Giản Vũ, nàng cuối cùng cũng muốn làm gì đó để giúp đỡ hắn, bằng không nếu không có sự ủng hộ của bọn họ, chỉ sợ trong một giây Giản Vũ có thể đem nàng đóng gói đá đi.
Giản Vũ đã giải quyết nửa trận đầu, nửa trận sau tới lượt nàng cũng không thành vấn đề.
Nghĩ như vậy, Bạch Việt liền hạ quyết định, ngoắc ngón tay bảo Lương Mông đưa lỗ tai kề sát lại, thấp giọng nói một vài câu.
Lương Mông nghiêm túc nghe, nghe một câu gật đầu một câu.
Rất nhanh, đã có người mang bút mực tiến vào, đưa cho mỗi người một bộ.
Đều là những người giỏi vẽ tranh tất nhiên rất giỏi dùng bút mực, chỉ là bọn họ không biết phải viết cái gì, trong lòng thấp thỏm.
“Những người ở bên dưới, ta hỏi các ngươi một số câu hỏi, các ngươi đem đáp án viết lên trên giấy là được. Không được trao đổi, không được cho nhau xem, của ai người đó tự viết.”
Mọi người đều khẩn trương lại mờ mịt.
“Câu hỏi thứ nhất, trong số các ngươi, ai là người khác biệt nhất, gặp chuyện gì cũng đưa ra những ý kiến giải thích khác nhất. Viết tên người đó ra, không hạn chế số người, có bao nhiêu người thì viết bấy nhiêu.”
Đây là câu hỏi gì thế, mọi người tiếp tục mờ mịt, nhưng thấy bộ dáng nghiêm túc của Bạch Việt, vẫn nghe theo mà viết.
“Câu hỏi thứ hai, ai giỏi số học, ai giỏi sổ sách, đối với các con số đặc biệt nhạy cảm.”
“Câu hỏi thứ ba, ai sức khỏe không tốt, thường xuyên sinh bệnh, giống như hen suyễn hay đau nửa đầu.”
“Câu hỏi thứ tư, ai phản ứng nhanh, thân thủ nhanh nhẹn, giống như khi ngươi ném một vật sang, tám đến chín phần hắn có thể bắt được.”
“Câu hỏi thứ năm, ai tính tình nóng nảy, táo bạo, dễ bị xúc động nổi nóng.”
Đều là những câu hỏi khó hiểu, nhưng sau khi Bạch Việt hỏi bảy, tám câu hỏi liên tiếp thì bảo Lương Mông đã thu tất cả các câu trả lời lại.
Cầm những tờ giấy trong tay, Bạch Việt lật từng tờ xem qua, Lương Mông tò mò ngó qua nhìn, rất nhanh, đã nhìn ra được tên tuổi. Hắn chỉ vào một cái tên trong đó.
Trong 37 tờ giấy viết câu trả lời, cái tên này bị nhắc tới nhiều nhất, hầu như mỗi người đều viết vào ít nhất một đáp án, thậm chí có tờ viết vào đến hai, ba cái đáp án, đều viết chính là tên này.
Hà Hồng Lâm.
Tên này cũng vừa lúc không có trong danh sách 19 người đã được Giản Vũ loại trừ.
“Tại sao lại như vậy?” Lương Mông nhịn không được tò mò hỏi: “Bạch cô nương, chuyện này giải thích như thế nào?”
Bạch Việt cười cười: “Đi đến nhà hắn lục soát xem đi, nói không chừng có thể phát hiện cái gì đó.”
Hung thủ nếu thật có thể dùng tay trái vẽ tranh, trong nhà nhất định sẽ giấu đi tập họa bút vẽ, nói không chừng, còn có thể tìm được tác phẩm bắt chước Hạ Quý Phi chưa giao đi, hoặc là số bạc không lai lịch.
Hạ Quý Phi là họa sư nổi tiếng nhất kinh thành, một bộ tranh sơn thủy trị giá ngàn lượng, có người động tâm tư cũng không kỳ quái.
Chỉ là việc lục soát nhà cửa này, điều tra một môn một hộ còn có thể, điều tra hơn ba mươi mấy hộ, sẽ gây náo loạn dân chúng.
Mặc dù Giản Vũ quyền cao chức trọng, trừ phi là vì trọng án, bằng không cũng không thích hợp làm như vậy.
Lương Mông lần này tự mình đi, mang theo một đội nhân mã rất nhanh biến mất ở ngoài cửa.
Khi Giản Vũ trở về, nhìn thấy Lương Mông xoa tay hầm hè mà đi ra, không khỏi hỏi: “Hắn đi đâu vậy?”
Bạch Việt nói: “Hắn đi tìm tang vật.”
Giản Vũ thực ngoài ý muốn: “Đã tìm ra hung thủ rồi ư?”
Xác thật đây không phải là một vụ án lớn, đều là những thư sinh cũng không phải đạo tặc hung thần ác sát. Từ đêm qua đến hôm nay, trong lòng hắn nhất định cũng hiểu được, lại ở trong đám người biểu hiện vô cùng trấn định không có một chút dị thường, chỉ dựa vào điểm này, hắn nhất định phải là một người cực kỳ bình tĩnh tự tin.
Không có chứng cứ rõ ràng, cũng không thể nghiêm hình tra tấn cả đám người, nghĩ nếu như từ trong miệng những người như vậy tìm ra hung thủ, kỳ thật so với đối phó đạo tặc vô cùng hung ác, so về phương diện nào đó càng khó hơn.
Bạch Việt tuy rằng chưa nói là đã tìm được rồi, nhưng biểu tình kia quả là có chút ý tứ.
Giản Vũ liếc mắt quét đến đám người không có dị động nào, hiển nhiên hung thủ còn chưa biết chính mình đã bị hoài nghi.
“Là ai?” Giản Vũ rốt cuộc nhịn không được tới gần một chút: “Nàng hoài nghi ai?”
Bạch Việt hơi nâng cằm, ánh mắt nhìn thoáng qua, sau đó đem phần tư liệu đặt vào trong tay Giản Vũ.
Hà Hồng Lâm, nam, 33 tuổi, đã thành thân, có một nhi một nữ. Nhà ở tại phố Hồng Kỳ, nguyên quán Kinh Nam, 21 tuổi vào kinh, bán tranh chữ mà sống……
Giản Vũ nhìn trái nhìn phải, cũng chưa nhìn ra điểm đáng ngờ.
“Việt Nhi.” Giản Vũ khép tư liệu lại nhìn về phía Bạch Việt, mỉm cười mang theo chút cảnh cáo: “Tuy rằng ta biết nàng thông tuệ linh hoạt, nhưng nơi này là Đại Lý Tự, pháp kỷ nghiêm minh, mặc dù là có ta làm chỗ dựa cho nàng, nhưng nàng không thể vì thế mà tùy ý xằng bậy, qua loa làm càn.”
Chỗ dựa như ngươi thà không có còn hơn, trong lòng Bạch Việt trợn trắng mắt, nhưng trên mặt lại cười đáp trả. “Mạc Dịch, huynh đa tâm rồi.”
Bạch Việt tuy rằng trong lòng dắt một cây đao, nhưng cô nương này lớn lên lại rất đáng yêu, khi cười rộ lên thậm chí còn lộ ra lúm đồng tiền bên má phải, mặc dù giả vờ nhưng cũng có thể cười đến yêu kiều ngọt ngào. “Ta đương nhiên biết đây là Đại Lý Tự, ta sẽ không xằng bậy.”
Bạch Việt nói: “Với lại, chẳng lẽ ta là người không hiểu chuyện, ở địa bàn của huynh, lại đi gây phiền phức cho huynh sao?”
Thị vệ đang đứng ở một bên, lúc này mắt nhìn thẳng nghe được đại nhân nhà mình cùng vị hôn thê tình chàng ý thϊếp, nhưng không biết trong lòng bọn họ ngay lúc này chỉ muốn cho đối phương một cái tát ngất xỉu cho xong.