Tuy rằng ánh sáng mờ mịt, Bạch Việt vẫn có thể nhìn thấy vết máu nhỏ li ti dính trên y bào của Giản Vũ, cũng may y phục của hắn có màu tối, nhìn không được rõ lắm.
Lương Mông gọi hai cai ngục, hất cằm về phía phòng thẩm vấn, thấp giọng nói: “Vô dụng rồi, xử lý đi.”
Nhẹ nhàng, như thể đó không phải là một con người, mà là một đồ vật vô giá trị.
“Đi thôi, đi xem những tên họa sư kia.” Giản Vũ vẫn không dừng lại phút giây nào, nói một tiếng với Bạch Việt, xong thì đi về phía trước.
Bạch Việt quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa phòng thẩm vấn khép hờ, không nói lời nào mà đi theo hắn.
Dọc theo đường đi, Giản Vũ thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn nàng, bộ dáng muốn nói rồi lại thôi.
Bạch Việt rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Làm sao vậy?”
Giản Vũ vừa nghe nàng cuối cùng cũng mở miệng, lập tức dừng bước.
Lương Mông vô cùng thức thời, đi lên phía trước vài bước rồi đứng yên, tựa như không nhìn thấy cũng không nghe thấy gì.
Giản Vũ giả vờ hắng giọng, suy nghĩ một chút rồi nói: “Kỳ thật ta không phải là người hung tàn.”
Bạch Việt kỳ thật không hiểu Giản Vũ đang muốn nói cái gì.
Giản Vũ nói: “Ta cũng có chỗ khó xử.”
Bạch Việt mờ mịt mà gật đầu, cho nên?
“Vị trí này của ta, có một số việc không thể không làm.” Giản Vũ nói: “Nhưng ta đối với người nhà, đối với nàng, tuyệt sẽ không đối xử như vậy, nàng không cần sợ hãi.”
Bạch Việt trong lòng phụt một tiếng, quả thật đã làm khó Giản Vũ, sáng sớm đã đặc biệt tìm diễn viên đến bộc lộ kỹ năng diễn cho nàng xem một tuồng máu tươi đầm đìa như vậy, một mặt là muốn ra oai phủ đầu hù dọa nàng, một mặt thì tỏ thái độ dịu dàng thắm thiết, không phải là ta hù dọa ngươi đâu, ngươi đừng đi tìm mẫu thân cáo trạng ta.
Bạch Việt tạo ra một bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ nói: “Giản đại nhân, ý của huynh là, huynh máu lạnh tàn nhẫn như vậy, chỉ đối với phạm nhân nhốt ở Đại Lý Tự thôi à.”
Giản Vũ gật đầu.
Bạch Việt tựa hồ không chút để tâm, mặt giãn ra rồi cười.
“Mạc Dịch, huynh đừng lo lắng.” Bạch Việt cười không chút gượng gạo: “Ta biết rồi, huynh đối với người trong nhà, nhất định ấm áp giống như mùa xuân, Giản phu nhân đã nói với ta, huynh chu đáo lại cẩn thận, nhất định sẽ đối xử rất tốt với ta.”
Đánh rắn phải đánh giập đầu, Giản Vũ sợ nhất cái gì, hắn sợ nhất là phụ mẫu là gia gia của hắn, Bạch Việt cảm thấy điều này rất hữu dụng, cho nên mỗi lần không có gì để làm có thể đem ra kí©ɧ ŧɧí©ɧ Giản Vũ một chút.
Mặt Giản Vũ hơi đen lại, nhưng vẫn là nghiến răng nghiến lợi chịu đựng, tiếp tục đi về phía trước.
Lúc này trong phòng thẩm vấn tại thiên lao, Tri Chu, người sớm đã hấp hối, đột nhiên mở to hai mắt sáng ngời, rút tay ra khỏi xiềng xích, hỏi thủ vệ: “Bọn họ đi chưa?”
“Đã đi xa rồi.” Thủ vệ thăm dò báo tin.
Tri Chu cởi y phục rách nát trên người tiện tay vứt xuống đất, hắn ta tiếp nhận cái khăn từ tay gã sai vặt, rồi dùng sức lau chùi vết máu trên người, ngay cả khi lau đến phần huyết nhục mơ hồ trên ngực cũng không cảm thấy đau chút nào.
Bất quá chỉ lau hai lần thì không lau nữa, lấy một kiện ngoại bào trực tiếp mặc vào.
“Một thân máu me này khi trở về phải tắm rửa thật sạch mới được.” Tri Chu lầm bầm lầu bầu: “Kỳ quái thật chứ, ta thấy vị hôn thê này của Mạc Dịch không phải cũng khá xinh đẹp sao, tại sao hắn lại muốn hù dọa nàng ta như vậy, chuyện phong tình đúng là khó hiểu thật.”
Gã sai vặt không dám nói lời nào, mặt không biểu cảm, chỉ dám than thở ở trong lòng.
Ai mà không biết, Giản đại nhân chỉ biết chơi đùa.
Giản Vũ hắt xì một cái, dẫn theo Bạch Việt đi vào đại sảnh.
Từ tối hôm qua tới giờ, 37 tên họa sư đều ở đó, ngoại trừ hung thủ, bọn họ còn không biết vì sao mình lại bị bắt, nên khó tránh khỏi nóng nảy khó chịu, trong lòng thấp thỏm. Hỏi đến người trông coi thì không chịu nói gì cả, tuy còn không biết là phúc hay họa, nhưng Đại Lý Tự không phải chỗ tốt, tám chín phần không phải là chuyện tốt.
Tối hôm qua, Lương Mông đã tra hỏi cả đêm, các họa sư đều biết thân phận của hắn ta, vừa thấy hắn ta tiến vào, lập tức đều ngừng thảo luận, quay đầu nhìn hắn ta.
Đáng tiếc Lương Mông lần này chỉ có thể đứng sang một bên.
“Vị này chính là Đại Lý Tự Khanh, Giản Vũ Giản đại nhân.”
Các họa sư đều là dân chúng đầu húi cua, ít có dịp gặp quan viên chính tam phẩm, vừa nghe Lương Mông giới thiệu, liền khẩn trương khom lưng hành lễ.
Giản Vũ vẫy vẫy tay: “Không cần đa lễ, mọi người đều ngồi đi.”
Đều là những người tư văn nhã nhặn, không có đạo lý bắt mọi người phải đứng suốt đêm, bởi vậy Lương Mông đã sớm sai người đem các loại ghế dựa đến, tuy rằng nhìn vào hơi khó coi, nhưng dù sao ai cũng có chỗ ngồi.
Giản Vũ vội vàng nhìn qua tư liệu một chút, nói: “Trong 37 người các ngươi, có 16 người là người địa phương. Có 21 người vùng ngoài, sau khi thành niên mới tiến nhập kinh, có đúng không?”
Mọi người đều nhanh chóng gật đầu, đây đều là những gì mà Lương Mông đã hỏi đêm qua. Tên họ là gì, bao nhiêu tuổi, nhà ở đâu, trong nhà có bao nhiêu người, đều là những thông tin cơ bản nhất.
“Lương Mông.” Giản Vũ rút ra 16 tập tư liệu được phân riêng: “Cho người đến nhà những người này tra xem, người thuận tay trái khi sinh ra đã có điểm riêng, khi trưởng thành biết che giấu nhưng lúc còn nhỏ thì không thể che giấu được, có phải thật hay không, cứ đến hỏi người trong nhà và hàng xóm thì sẽ biết.”
Ánh mắt Lương Mông sáng lên, lập tức nói: “Đại nhân anh minh.”
Trên tư liệu thông tin cá nhân, có một phần được đánh dấu, Giản Vũ nói: “Đây là những người đêm qua có chứng cứ ngoại phạm sao?”
“Đúng vậy.” Lương Mông nói: “Phía trên đều có ghi chú rõ ràng, đã ở nơi nào, có ai là nhân chứng.”
Giản Vũ nhìn vào mấy chỗ được đánh dấu, lại lắc lắc đầu.
Căn cứ vào kết luận của ngỗ tác nghiệm thi, Hạ Quý Phi chết vào giờ Tý, lúc này đa số mọi người đều đi ngủ.
“Những cái này không thể tính là bằng chứng ngoại phạm được.” Giản Vũ tùy ý chỉ vào một chỗ đánh dấu: “Lữ Tùng Trạch, về nhà ăn cơm sau đó thì tắt đèn vào phòng nghỉ ngơi, sáng sớm mới ra khỏi nhà. Nhưng vào buổi tối mọi người đều ngủ, ai có thể chứng minh ngươi vẫn luôn ở trong phòng nghỉ ngơi, nửa đêm không ra khỏi nhà?”
Nam nhân tên gọi Lữ Tùng Trạch vội nói: “Giản đại nhân, đêm qua tiểu nhân xác thật lúc chạng vạng đã đi nghỉ ngơi, tuyệt đối không bước ra ngoài.”
“Ra ngoài hay không, không phải ngươi định là được.” Giản Vũ nhàn nhạt lật qua một tờ, lại lật qua một tờ, cuối cùng xác thực có bằng chứng ngoại phạm, chỉ có ba người.
Có người lớn mật nói: “Giản đại nhân, xin hỏi rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, hay là… Hạ tiên sinh đã xảy ra chuyện gì?”
Giản Vũ ngẩng đầu liếc hắn ta một cái: “Vì sao hỏi như vậy?”
Người nọ thấp thỏm nói: “Bởi vì ở sảnh này, đều là những người quen thường xuyên tụ tập lại với nhau, duy nhất chỉ thiếu Hạ tiên sinh.”
Suy đoán này cũng xem như là hợp lý, bất quá Giản Vũ vẫn chưa trả lời.
Mà nói với Lương Mông: “Lư Vĩ, Tôn Tỉ, Vương Văn Kiệt, bằng chứng ngoại phạm của ba người này có thể chấp nhận được.”
Một người ở sòng bạc, ồn ào náo nhiệt, trong sòng bạc đều có người có thể làm chứng. Một người thì ở thanh lâu uống rượu, cả đêm không về ngủ đến giờ Tý vẫn còn đang nghe nhạc. Còn lại một người và thê tử ở trong nhà cãi nhau, âm thanh lớn tiếng hàng xóm đều nghe thấy.
Còn những người khác, hỏi người nhà bọn họ có ở nhà hay không, phần lớn đều trả lời là có. Lại hỏi thêm một câu, ngươi tận mắt nhìn thấy sao, liền không thể trả lời được. Không ai có thể thức suốt đêm mà nhìn chằm chằm được.
Họa sư đều ở trong thành, người đi điều tra quay về rất nhanh, tin tức khi còn nhỏ của 16 người bản địa nhanh chóng thu thập được, căn cứ vào phản ứng của phụ mẫu cùng với hàng xóm, đều theo ký ức nhớ lại, không có ai trong số bọn họ khi còn nhỏ thuận tay trái cả.