Nhưng thấy khuôn mặt tinh xảo tuấn mỹ của Mai Lan Hi không có biểu lộ gì, lạnh như băng nhìn chằm chằm Đổng Vi Vi, nói: “Đổng Vi Vi, có phải cô xúi giục huấn luyện viên Sở và huấn luyện viên Từ hành hạ Thẩm Điềm Hinh?”
Đổng Vi Vi ngẩn ra, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ phẫn nộ, nói: “Lan Hi, buổi tối anh đưa tôi ra đây, chính là vì muốn hỏi tôi chuyện này sao? Anh có biết là anh rất nhàm chán không?”
“Cô không cần nói sang chuyện khác! Rốt cuộc có phải cô xúi giục hai người huấn luyện viên hành hạ Thẩm Điềm Hinh?” Mai Lan Hi sắc mặt trầm xuống, trong mắt hoa đào hiện lên ánh sáng lạnh không kiên nhẫn.
Đổng Vi Vi giậm chân, mân mê cái miệng nhỏ nhắn hồng hào, nói: “Sao có thể là tôi a? Thẩm Điềm Hinh nghĩ muốn nhàn hạ khi quân huấn, kết quả bị huấn luyện viên dùng cách xử phạt về thể xác, đây không phải là chuyện bình thường sao? Mắc mớ gì tới tôi?”
“Nếu cô thật sự không sai hai huấn luyện viên, cô có dám thề độc không?” Mai Lan Hi cười lạnh một tiếng, nói, “Cô thề đi, nếu cô hãm hại Thẩm Điềm Hinh, cả nhà cô liền chết hết, thế nào?”
Đổng Vi Vi hừ lạnh một tiếng, nói: “Dựa vào cái gì bắt tôi phải thề? Thẩm Điềm Hinh là cái thá gì? Cô ta căn bản không xứng để cho tôi thề!”
“Cho nên cô chính là có tật giật mình, không dám thề độc, đúng hay không?” Mai Lan Hi sắc mặt xanh mét, nói, “Cho dù cô không thề, chính tôi sẽ điều tra chuyện này! Tôi sẽ không để cô hãm hại cô ấy, nghe rõ không?”
“Thẩm Điềm Hinh, Thẩm Điềm Hinh, lại là Thẩm Điềm Hinh!” Đổng Vi Vi tức giận đến rống to, đứng lên, nói, “Lan Hi, Thẩm Điềm Hinh rốt cuộc đã hạ hồn mê thuốc lú gì cho ngươi và Hàn Hành Ngạn? Vì cái gì hai người các ngươi đều che chở cô ta như vậy?”
Dừng một chút, Đổng Vi Vi nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi không cần điều tra, chính là tôi để hai huấn luyện viên giáo huấn Thẩm Điềm Hinh! Tôi rõ ràng không lấy quần áo của cô ta, cô ta lại vu oan tôi là kẻ trộm, tôi nuốt không trôi khẩu khí này!”
“Quả nhiên là cô làm!” Mai Lan Hi gắt gao nhìn chằm chằm Đổng Vi Vi, trong mắt hiện lên vẻ mặt thất vọng, nói, “Đổng Vi Vi, thật không nghĩ tới, cô là người độc ác như vậy! Nếu cô không hất nước nóng vào mặt Thẩm Điềm Hinh, Thẩm Điềm Hinh sẽ hiểu lầm cô sao? Này hết thảy đều là cô tự làm tự chịu!”
“Lan Hi...... Anh đừng nhắc lại Thẩm Điềm Hinh, được không? Rất mất hứng!” Đổng Vi Vi làm nũng, giữ chặt lấy cánh tay của Mai Lan Hi, nói, “Chúng ta làm hòa đi, được không?”
Vốn dĩ Đổng Vi Vi chính là thích Hàn Hành Ngạn, nhưng từ lần trước Hàn Hành Ngạn hất một chén nước nóng vào mặt cô ta, cô ta liền cảm thấy thực buồn bực ——
Trong một năm qua, cô ta trực tiếp tặng cho Hàn Hành Ngạn món quà trị giá 320.000 nhân dân tệ, nhưng Hàn Hành Ngạn vẫn là đối xử vô tình với cô ta như vậy, không chỉ có không đồng ý kết giao với cô ta, mà còn hất nước nóng vào mặt cô ta!
So với việc Mai Lan Hi từng tặng cô ta một cái vòng cổ kim cương 500.000 tệ, so với Hàn Hành Ngạn quả thực tốt hơn nhiều!
Huống chi, Mai Lan Hi là con nhà giàu, mà Hàn Hành Ngạn gia cảnh nghèo khó, cho nên Đổng Vi Vi một lòng, bất tri bất giác liền thiên về bạn trai nhà giàu Mai Lan Hi.
Bởi vậy, cô ta thấy ánh trăng hôm nay rất tốt, không khí cũng không tồi, hơn nữa cô ta và Mai Lan Hi cô nam quả nữ, rất dễ dàng phát sinh cái gì đó...
Vì thế, Đổng Vi Vi liền trực tiếp nhìn Mai Lan Hi đưa ra yêu cầu hòa giải, muốn cùng Mai Lan Hi nối lại tiền duyên.
Lúc này, sau khi nghe được lời nói của Đổng Vi Vi, Mai Lan Hi cười lạnh một tiếng, nói: “Không phải cô thích Hàn Hành Ngạn sao? Cô tặng Hàn Hành Ngạn nhiều quà như vậy, vì cái gì lại tìm tôi hòa giải?”
“Này......” Đổng Vi Vi ngẩn người, nhẹ nhàng mà lay động cánh tay của Mai Lan Hi, dịu dàng nói, “Ai nha, em đối Hàn Hành Ngạn là thích, chính là kiểu fan thích mà thôi, em đối với anh mới là yêu thật! Anh mới là người đàn ông em thích nhất!”
Đổng Vi Vi vừa nói xong, Hàn Hành Ngạn khẽ nhíu mày, sải bước từ cửa nhà kho đi đến trước mặt Đổng Vi Vi, tựa tiếu phi tiếu* nói: ” Đổng Vi Vi, thì ra chân ái của cô là Mai Lan Hi? Như vậy không thể tốt hơn, hai người các ngươi môn đương hộ đối, trai tài gái sắc, chúc các ngươi có tình ý sẽ thành thân thuộc!”
*tựa tiếu phi tiếu: cười như không cười.
Đổng Vi Vi vốn cho là cô ta chính là ở trong nhà kho cùng Mai Lan Hi trò chuyện mà thôi, hiện tại đã trễ thế này, căn bản không có khả năng có người bên ngoài nghe được lời của cô ta.
Nào biết, Hàn Hành Ngạn bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, Đổng Vi Vi nhất thời sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, hoảng sợ nhìn Hàn Hành Ngạn.
Xong rồi, lần này xong rồi!
Kỳ thật cô ta không chỉ thích Mai Lan Hi, cũng thích Hàn Hành Ngạn, mà cô ta vừa rồi nói Mai Lan Hi mới là chân ái của cô ta, cái này khẳng định đã đắc tội với Hàn Hành Ngạn rồi!
Nghĩ đến đây, Đổng Vi Vi hối tiếc không kịp, thân thể mảnh khảnh hơi hơi phát run.
Hàn Hành Ngạn mặt không chút thay đổi nhìn Đổng Vi Vi, nói: “Đổng Vi Vi, vì cô trước kia là fan của tôi, tôi sẽ không so đo với cô việc cô để huấn luyện viên hành hạ Điềm Hinh, nhưng từ nay về sau, hai chúng ta đường ai nấy đi.”
Nói xong, Hàn Hành Ngạn lấy di động ra, trước mặt Đổng Vi Vi, Thẩm Điềm Hinh và Mai Lan Hi, trực tiếp kéo số điện thoại của Đổng Vi Vi vào sổ đen.
Ngay sau đó, Hàn Hành Ngạn vốn đang nghĩ kéo số điện thoại của Đổng Vi Vi vào sổ đen, nhưng Đổng Vi Vi quá sợ hãi, lập tức bắt lấy tay Hàn Hành Ngạn, gấp đến độ khóc lên, nói: “Hành Ngạn, anh vì cái gì đem tôi kéo vào sổ đen? Ô ô ô ô...... Tôi trước kia tặng anh nhiều quà như vậy......”
“Cô tặng tôi bao nhiêu tiền lễ vật, tôi sẽ trả lại toàn bộ cho cô!” Hàn Hành Ngạn sắc mặt âm trầm, nói, “Mời cô về sau đừng hãm hại Điềm Hinh nữa, nếu không đừng trách tôi trở mặt!”
“Hành Ngạn, tôi không cần anh trả tiền cho tôi, ô ô ô......” Đổng Vi Vi thương tâm muốn chết, khóc to, nói, “Là Thẩm Điềm Hinh vu oan tôi là kẻ trộm trước, đều là cô ta sai, ô ô ô......”
Thẩm Điềm Hinh tâm loạn như ma, cô không biết Đổng Vi Vi rốt cuộc tặng Hàn Hành Ngạn bao nhiêu tiền quà, nhưng là nghĩ đến khẳng định là một con số không nhỏ, cho nên cô có chút không biết làm sao.
Một lát, Thẩm Điềm Hinh thở dài, nói: “Hành Ngạn, em đừng trách cứ Đổng Vi Vi nữa, oan gia nên giải không nên kết.”
Nói tới đây, Thẩm Điềm Hinh nhìn phía Mai Lan Hi, cảm kích nói: “Mai Lan Hi, cám ơn cậu quan tâm tôi như vậy, còn muốn giúp tôi điều tra nguyên nhân hai huấn luyện viên phạt tôi, ngày mai tôi mời cậu đi ăn cơm!”
“Tốt, tiểu khả ái, tôi muốn ăn đồ Nhật.” Mai Lan Hi không chút khách khí, cười tủm tỉm nói.
Hàn Hành Ngạn nhìn nhìn Mai Lan Hi, lại nhìn nhìn Đổng Vi Vi khóc, chau mày, nhìn Thẩm Điềm Hinh nói: “Điềm Hinh, đã khuya, chúng ta đi thôi!”
Vừa mới nói xong, Hàn Hành Ngạn dắt tay nhỏ bé của Thẩm Điềm Hinh, đi ra ngoài nhà kho.
Thẩm Điềm Hinh cảm thấy Hàn Hành Ngạn là em trai chính mình, không phải bạn trai, cho nên xấu hổ khi cùng cậu tay trong tay, muốn bỏ tay cậu ra, xấu hổ nói: “Hành Ngạn, em đừng nắm chị!”
Hàn Hành Ngạn không giận, ngược lại cười khúc khích, nói: “Em không phải nói, anh là em trai em sao? Em trai nắm tay chị gái, có cái gì không đúng?”
Thẩm Điềm Hinh trong lúc nhất thời có chút mơ hồ, nói: “A?”
Hàn Hành Ngạn cúi đầu cười rộ lên, rất tùy ý hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Điềm Hinh một cái, nói: “Đi thôi, em dẫn chị về đại viện, Tiểu tỷ tỷ... của em.”
Khi Hàn Hành Ngạn nói ba chữ “Tiểu tỷ tỷ” này, ngữ điệu rất chậm, ngữ khí cực kỳ ái muội, mặc cho ai cũng có thể nghe ra, cậu cũng không thật sự đem Thẩm Điềm Hinh trở thành tỷ tỷ, chính là cố ý kêu cô một tiếng”Tiểu tỷ tỷ”, muốn đùa giỡn cô.
Vì thế, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Điềm Hinh lập tức ửng đỏ, xấu hổ giậm chân, nói: “Hàn Hành Ngạn! Em, em thật sự là rất đáng ghét!”
Nói xong, Thẩm Điềm Hinh đột nhiên bỏ tay Hàn Hành Ngạn ra, hầm hầm làm bộ muốn đánh cậu.
Hàn Hành Ngạn một bên cười to, một bên chạy theo Thẩm Điềm Hinh về đại viện, nói: “Bảo bối, đến, theo đuổi anh!”
“Đừng nữa gọi chị là ‘ bảo bối ’, buồn nôn muốn chết!” Thẩm Điềm Hinh vừa tức giận vừa buồn cười, tức giận nhìn Hàn Hành Ngạn đuổi theo.
Trong chớp mắt, Thẩm Điềm Hinh cùng Hàn Hành Ngạn cười đùa chạy xa, ban đêm yên tĩnh, tiếng cười cùng tiếng bước chân của hai người bọn họ theo gió lung lay, bốn phía hương hoa quế trong veo, làm cho người ta giống như đang nhìn phim điện ảnh thanh xuân lãng mạn......
Thấy tình cảnh vậy, Mai Lan Hi nhíu mày, trong lòng không hiểu sao có chút không thoải mái.
Nếu lúc trước không phải Hàn Hành Ngạn chặn ngang một cước, thay Thẩm Điềm Hinh trả nợ 680.000 tệ, kỳ thật Thẩm Điềm Hinh vốn tính lấy thân trả nợ, bồi chính mình ngủ sáu năm......
Ngủ sáu năm......
Thẩm Điềm Hinh vốn nên là phụ nữ của mình, vốn nên nằm trên giường của mình, ngoan ngoãn phục tùng mình!
Này hết thảy đều do Hàn Hành Ngạn! Là cậu ta phá hủy chuyện tốt của hắn!
Nghĩ đến đây, Mai Lan Hi ánh mắt u ám, trong ánh mắt hoa đào xinh đẹp, chợt hiện lên một đạo hàn mũi nhọn.
Sáng sớm hôm sau, quân huấn dài đến nửa tháng cuối cùng đã hoàn toàn kết thúc.
Sinh viên năm nhất của Đại học S rời đơn vị 77613 tại Thành phố C.
Thẩm Điềm Hinh tuy bị huấn luyện viên Sở Khắc Phong và huấn luyện viên Từ hành hạ tới té xỉu, nhưng sau khi cô rời bộ đội, đã đem chuyện không vui này ném tới chín từng mây rồi.
Sau khi Thẩm Điềm Hinh và Hàn Hành Ngạn về đến nhà, lễ quốc khánh đã kết thúc.
Tuy nhiên, vì các sinh viên năm nhất đã đi huấn luyện quân sự trước đó, trường đã cho các sinh viên mới nghỉ phép bảy ngày.
Vì thế, Thẩm Điềm Hinh rất vui vẻ, thực hiện lời hứa chính mình, mời Mai Lan Hi đi ăn một đồ Nhật.
Cùng lúc đó, vì náo nhiệt, Thẩm Điềm Hinh còn mời Cát Vũ Hàm, An Hướng Dật và mấy người bạn.
Sau khi ăn xong, đã hơn một giờ chiều, Mai Lan Hi đề nghị đi “FunPlay bar” chơi, tất cả mọi người đồng ý.
FunPlay Bar là một quán bar giải trí và giải trí nằm trên đường vành đai thứ hai, tích hợp bi-a, trò chơi trên bàn, cà phê trong một môi trường tao nhã, phí cá nhân có chút cao, nhưng nó cũng nằm trong phạm vi mà hầu hết mọi người có thể chịu được.
Không bao lâu, Thẩm Điềm Hinh cùng đoàn người vô FunPlay Bar, nhưng mà, Thẩm Điềm Hinh còn chưa kịp tới gϊếŧ người sói, liền thấy một người đàn ông mà đời này cô không muốn nghĩ đến ——
Bạn trai cũ của cô, Giả Vân Địch.