Ánh Sao Không Lộng Lẫy Bằng Anh

Chương 11

Trong quá trình huấn luyện quân sự, căn bản không có trái cây để ăn. Nếu muốn ăn trái cây, chỉ có thể mua ở căn tin mà giá ở đấy lại đắt như giá trời. Vì vậy giá cả bên ngoài thật sự tốt hơn rất nhiều.

Bởi vậy, khi nhìn thấy túi táo đắt đỏ được đặt ngay trước mặt, Thẩm Điềm Hinh nhất thời không khỏi sửng sốt, ngơ ngác nhìn Sở Khắc Phong một lát, sau đó cười ngượng ngùng, nói: “Cám ơn thầy, huấn luyện viên Sở, em...... Em không thể lấy táo của thầy được.”

Sở Khắc Phong thuận tay đem cây táo đặt ở trên bồn rửa tay, thản nhiên nói: “Nhận lấy đi, mong cô đừng giận tôi.”

Tiếng nói vừa dứt, Sở Khắc Phong liền xoay người rời đi.

Thẩm Điềm Hinh hai tay đặt lên chậu giặt quần áo, nghiêng đầu nhìn túi táo trên bồn rửa tay, bỗng nhiên cảm thấy, tuy rằng Sở Khắc Phong lần trước đem cô tra tấn đến suýt ngất xỉu, nhưng cũng không thấy có đáng ghét quá mức, ừm, không sai......

“Ăn đi, tôi mời.” Sở Khắc Phong cười nói.

Thẩm Điềm Hinh cùng Cát Vũ Hàm ngơ ngác nhìn nhau: “......”

Thấy tình cảnh trước mắt, các nữ sinh khác đều lớn tiếng kêu gào kháng nghị, dùng ánh mắt hâm mộ cùng ghen tị nhìn Thẩm Điềm Hinh và Cát Vũ Hàm.”Huấn luyện viên Sở, thầy thật bất công!”

“Em cũng muốn uống sữa!”

“Tại sao thầy lại mua cho Thẩm Điềm Hinh và Cát Vũ Hàm? Thầy trọng sắc khinh bạn!”

......

Sở Khắc Phong quay đầu, nhìn các nữ sinh đang líu ríu không ngừng, ảm đạm cười, nói: “Mấy ngày hôm trước Thẩm Điềm Hinh ngất xỉu, cần bổ sung thêm dinh dưỡng, các em ai muốn hưởng thụ đãi ngộ giống em ấy, thì mang theo một chai nước suối, đá liên tục trong một giờ đồng hồ, sau đó làm thêm 300 cái nhấc chân, rồi mang theo bốn mươi trương bài pu-khơ cùng một tập sách bài tập, đứng tư thế quân sự trong 1 giờ, nếu ai làm xong, thầy sẽ mua đồ cho người đó.”

Nghe vậy, các nữ sinh tất cả đều im bặt, nhiệt độ hôm nay lên đến 38 độ lận, có ngu mới muốn làm nhiều huấn luyện dã man như vậy đâu!

Đồ ăn vặt gì chứ, các cô hoàn toàn có thể tự mua.

Không cần ngất xỉu giống Thẩm Điềm Hinh lần trước!

Mười một ngày kế tiếp, Sở Khắc Phong cùng huấn luyện viên Từ, không còn làm khó Thẩm Điềm Hinh nữa.

Buổi tối cuối cùng của tập huấn quân sự, ánh trăng tĩnh lặng như mặt hồ, từng đợt gió nhè nhè hiu hiu thổi.

Thẩm Điềm Hinh và Cát Vũ Hàm cùng tản bộ trong sân, bỗng nhiên Thẩm Điềm Hinh nhận được tin nhắn của Hàn Hành Ngạn.

【Hàn Hành Ngạn】 Bảo bối à, tôi rất nhớ chị, đã 14 ngày chưa nhìn thấy chị rồi, bây giờ tôi muốn gặp chị......Tôi có chuẩn bị cho chị một món quà nhỏ đây, chị có thể đi ra không?

Nhìn thấy tin nhắn của Hàn Hành Ngạn, Thẩm Điềm Hinh hơi ngẩn ra, một lúc sau mới hồi phục lại: “Bây giờ chị không thể ra khỏi đại viện được, trừ phi xin phép.”

【Hàn Hành Ngạn】 vậy em mau xin phép giả đi, nói thân thể tôi không thoải mái, em muốn đến xem tôi.

【Thẩm Điềm Hinh】 nhưng bây giờ đã là 8 giờ rồi, đã trễ lắm rồi đấy.

【Hàn Hành Ngạn】 không sao cả, mau mau đến đây đi, bảo bối, tôi hiện tại ở sân bên ngoài đợi em rồi.

Thấy Hàn Hành Ngạn vậy mà kiên quyết ở cửa chính chờ mình, Thẩm Điềm Hinh không thể chậm chạp, khẽ thở dài, đành tạm biệt Cát Vũ Hàm để đi tìm Sở Khắc Phong, nói ngắn gọn lý do xin phép rồi nhanh chóng chạy ra sân.

Màn đêm mờ ảo, ánh trăng vẫn tĩnh lặng như vậy.

Hàn Hành Ngạn đứng ở cửa sân, mặc một bộ trang phục màu đen, đem hộp gỗ tinh xảo đưa cho Thẩm Điềm Hinh, cười nói: “Cho em.”

Thẩm Điềm Hinh thụ sủng nhược kinh, cầm lấy hộp gỗ, cười nói: “Cám ơn.”

Nói xong, cô liền mở hộp gỗ.

Bên trong hộp gỗ, đặt một tiểu mô hình xe tăng màu vàng.

Chiếc xe tăng có kích thước bằng một bàn tay của người đàn ông và được làm bằng vỏ đạn vàng, thoạt nhìn khí phách sườn lậu, uy phong lẫm lẫm, thật giống như nhất kiện tinh xảo hàng mỹ nghệ.

“Oa, mô hình xe tăng này từ đâu có vậy?” Thẩm Điềm Hinh vừa mừng vừa sợ hỏi han, đem tiểu xe tăng trong hộp gỗ lấy ra, đặt ở trong lòng bàn tay, yêu thích không nỡ buông tay, nhìn qua nhìn lại.

“Đây là tôi tự tay làm,” Hàn Hành Ngạn cười đầy tự hào “Tôi tìm xin huấn luyện viên một ít đạn, số còn lại thì dùng để chế tác. Mô hình xe tăng này có tổng cộng 7.62 chi tiết và hơn 500 viên đạn. 12 viên đạn súng máy hạng nặng, 20 viên đạn cho mỗi loại năm, bốn, sáu và bốn loại lựu đạn, 2 viên đạn cho súng máy phòng không 12,7, hai viên đạn cho đạn tín hiệu 26MM, 10 lưỡi cưa sắt, 20 cây bút máy đỏ “

Hàn Hành Ngạn thao thao bất tuyệt giảng cho Thẩm Điềm Hinh nghe nguyên liệu chế tác mô hình xe tăng, nhưng mà, cô đối với vật liệu một chút cũng không quen thuộc, đặc biệt là về các loại đạn, nghe được vài câu vẻ mặt cô bắt đầu choáng váng, cuối cùng cô có thể rút ra một khẳng định đó là—— Chế tác mô hình xe tăng thực phiền toái!

Từ điểm này, Thẩm Điềm Hinh thập phần cảm động, thấp giọng nói: “Cám ơn em, Hành Ngạn, em phải huấn luyện mệt như vậy, thật sự không nhất thiết làm … mô hình xe tăng cho chị, có thời gian rảnh em nên nghỉ ngơi nhiều một chút.”

“Nghỉ ngơi cái gì chứ?” Hàn Hành Ngạn cười nhẹ một tiếng, trêu chọc nói, ” Trong đại viện chúng tôi tất cả đều là đàn ông, suốt nửa tháng, một nữ sinh đều nhìn thấy, khoa chúng tôi sớm đã muốn xuất hiện ba cặp đồng tính rồi! Mấy ngày hôm trước còn có một người đồng tính tới tìm tôi bảo muốn hẹn hò, ngày nào tôi cũng bị tên đồng tính đấy quấy rầy! Cho nên mới phải làm mô hình xe tăng để phân tán chú ý! Bằng không tôi cũng muốn thành đồng tính mất!”

Thẩm Điềm Hinh: “......”

Không biết vì sao, nghe Hàn Hành Ngạn nói, có một bạn nam muốn tìm cậu hẹn hò, Thẩm Điềm Hinh lại cảm thấy cực kỳ buồn cười, nên cười đến run rẩy hết cả người chỉ hận không thể lăn trên đất mà cười, trêu tức nói: “Bạn nam kia là công hay là tiểu thụ vậy? Có soái không?”

“Là nữ trang đại lão, rất đẹp trai, nhưng tiếc là tôi lại không thích con trai.” Hàn Hành Ngạn cười nói.

Thẩm Điềm Hinh cảm thấy thực sự rất rất buồn cười, cười khanh khách không thôi.

“Em đừng cười trên nỗi đau của người khác như vậy chứ!” Hàn Hành Ngạn cũng cười cười nói nói, “Đi, chúng ta đi tản bộ nào!”

“Được, em đợi chút, chị đem mô hình xe tăng cất vào vali đã.” Thẩm Điềm Hinh nói xong, vội vã quay lại ký túc xá của mình đặt chiếc hộp gỗ nhỏ với chiếc xe tăng vào trong vali. Rồi Thẩm Điềm Hinh nhanh chóng chạy đến cửa sân, cùng Hàn Hành Ngạn đi tản bộ.

Màn đêm buông xuống, gió nhẹ hiu hiu thôi, mùi hoa quế thơm ngát phiêu tán trong không khí.

Thẩm Điềm Hinh cùng Hàn Hành Ngạn đi vào một mảnh rừng hoa quế, vừa đi, vừa đi vừa nói chuyện phiếm không ngừng.

Hàn Hành Ngạn cúi người xuống bên tai Thầm Điềm Hinh, nhẹ nhàng ngửi hương thơm ngát ở cổ Thẩm Điềm Hinh, cười nói: “Bảo bối thật thơm nha, xem ra tôi mua nhiều giấy ướt cho em như vậy thật là một quyết định sáng suốt.”

Thẩm Điềm Hinh giận dỗi trừng mắt nhìn Hàn Hành Ngạn một cái, nói: “Không liên quan đến khăn ướt, chiều hôm nay chị mới tắm rửa sạch sẽ, bởi vì huấn luyện xong, nên huấn luyện viên đồng ý cho bọn chị tắm rửa.”

“Các em thực thích, còn có thể tắm rửa, bọn tôi còn không được tắm rửa.” Hàn Hành Ngạn thở dài, nói, “Hôm nay huấn luyện viên thật sự rất có lương tâm, tìm một chiếc xe cứu hỏa đến, bắt chúng tôi cởi sạch quần áo, dùng xe cứu hỏa xả nước tắm. Gì chứ, chúng tôi nửa tháng không tắm rửa rồi, cho nên lúc ấy rất nhiều người điên cuồng lao vào mà tắm, tôi thiếu chút nữa bị cột nước đánh ngã sấp xuống, còn suýt chút nữa thì bị quăng chổng vó, mẹ nó thật sự là một lời khó nói hết......”

“Phốc ha ha ha ha ha ha, tắm bằng xe cứu hỏa......” Thầm Điềm Hinh cười đến đau bụng, nói, “Con gái bọn chị đều vào nhà tắm mà tắm rửa, con trai mấy e vì sao phải dùng nước từ xe cứu hỏa tắm a? Ha ha ha ha cáp, đáng thương thật!”

“Kỳ thật cũng không phải thật đáng thương,” Hàn Hành Ngạn cũng cười lên, nói, “Điểm tâm của bọn tôi cũng không tệ lắm, mỗi ngày đều được một quả trứng, cũng có đồ ăn kèm như dưa chuột, củ cải khô, kim chi, miến để ăn sáng, còn bánh mỳ, bánh bột mì cùng bánh bao. Bánh mì thịt tươi thật sự rất ngon, bánh mì thịt bò và cần tây. Bánh mì thịt lợn cùng nấm cũng rất ngon …”

“Nhưng cơm trưa cũng rất bình thường, cơm trưa có đậu cô-ve, đậu đũa, khoai tây, với các loại thức ăn chay cùng thịt xắt nhỏ trọn thành thập cẩm, còn có cả thịt xắt thiếu điều thật sự muốn dùng kính lúp tìm mà! Mười người ăn một chậu đồ ăn, mỗi người mỗi gắp cùng lắm chỉ gắp được có một miếng thịt! Nếu chậm chạp thì một mảnh thịt cũng không có!”

“A, đúng rồi, có một ngày căn tin hết nước, sau khi đầu bếp đi vệ sinh xong, không trở lại căn tin nữa mà trực tiếp đi luôn! Hôm đó tôi buồn bực cả ngày đến cả cơm cũng không ăn, chir mua bánh mì với bánh quy ăn, còn mua chân giò hun khói tràng, tương ớt, cải bẹ nữa......”

Nghe Hàn Hành Ngạn nói, Thẩm Điềm Hinh thật sự là không nhịn được cười.

“Em cười cái gì chứ? Lúc đó trong quân bộ chỗ nào cũng đều cúp nước, đại viện cũng cúp nước, nhân viên nhà bếp chắc chắn là đi WC xong liền không trở lại đường ngay bắt bọn tôi nhịn đói! Tôi khẳng định đã ăn thế này!”

Thẩm Điềm Hinh: “...” Không tin ngẩng đầu nhìn, thật đáng thương!

Cứ như vậy, Thẩm Điềm Hinh cùng Hàn Hành Ngạn một người tản bộ, một bên nói chuyện không ngừng hồi lâu, Hàn Hành Ngạn còn hát một bài quân ca mới học được cho Thẩm Điềm Hinh nghe.

《 Khi mái tóc của em lướt qua súng của tôi 》.

Nửa giờ sau, hai người đi đến trước cửa một nhà kho bỏ hoang.

Thẩm Điềm Hinh thấp thoáng nghe thấy trong nhà kho có người nói chuyện, vì thế theo bản năng dừng lại, nhìn về phía nhà kho —

Bóng đêm dần nặng nề, ánh trăng sáng tỏ hơn.

Trong nhà kho có một vài kệ cũ gỉ sắt và trên kệ có đặt vài thùng giấy.

Bên cạnh kệ, có một nam một nữ, nam sinh là Mai Lan Hi, nữ sinh thế nhưng là Đổng Vi Vi.

Mai Lan Hi và Đổng Vi Vi vì sao lại ở chỗ này?

Đều đã trễ thế này!

Thẩm Điềm Hinh trong lòng có chút nghi hoặc, cô kìm lòng không được nhìn về phía Hàn Hành Ngạn, thấy Hàn Hành Ngạn cũng có vẻ nghi hoặc.

Vì thế, Thẩm Điềm Hinh và Hàn Hành Ngạn đưa mắt nhìn nhau, không nói không rằng trốn vào một góc của nhà kho, tiếp tục rình coi tình hình bên trong kho hàng.