Như Ý sau khi ăn xong củ khoai thì ra ngoài sân trước thu thập lại đám thuốc lúc nãy bị vứt vội. Đang trong lúc thu thập thì nàng phát hiện, tiểu hồ ly cũng đi theo nàng ra ngoài.
Nàng nhìn hắn, động tác dừng lại nói: "Ta muốn ra chợ bán vài thứ."
Nghe Như Ý nói xong, sắc mặt tiểu hồ ly có chút biến đổi, hắn "lãnh đạm hỏi: "Ngươi muốn đem bán ta?"
Như Ý nghe xong liền chớp mắt nhìn hắn không nói lời nào.
Không phải là hắn ăn hết của nàng con gà rồi còn ăn luôn củ khoai của nàng, sau đó tự cảm thấy bản thân hắn ăn nhiều quá nên nghĩ nàng đem bán hắn chứ?
Nghĩ đến đây, Như Ý không kìm nén được mà cười phì một cái.
"Sao ngươi lại cười?" Tiểu hồ ly giọng có chút bất mãn, bỉu môi nói.
"Không gì, không gì" Như Ý lắc đầu, mặc dù nói như thế nhưng nàng vẫn không hết cười. Nàng vừa cười vừa nói: "Đừng lo lắng, ta là ra chợ bán thuốc không phải bán ngươi."
Biết mình bị trêu chọc, cổ họng hắn liền phát ra một tiếng "hừ".
Cuối cùng tiểu hồ ly vẫn là quyết định cùng nàng ra chợ.
Ra đến chợ, chỗ bán thuốc có chút xa, còn cách một đoạn nữa mới đến. Nhưng lúc này đây, tiểu hồ ly dường như đã chịu không nổi, sớm đứng thở dốc.
Như Ý cảm thấy tiểu hồ ly thật gầy yếu, quyết tâm kiếm thật nhiều tiền lúc ban đầu hiện tại càng trở nên mãnh liệt. Nàng nhất định phải bồi bổ hắn thật tốt mới được.
Mắt thấy đi đến tiệm thuốc sau đó quay lại cũng không tốn nhiều thời gian, Như Ý bèn nhìn tiểu hồ ly rồi nói: "Nhóc đứng đây đợi ta tí, lát nữa ta quay lại đón nhóc."
Nói rồi, nàng quay lưng hấp tấp rời đi, trên tay mang theo giỏ thuốc. Ngay giây phút nàng rời khỏi, sắc mặt tiểu hồ ly có chút hốt hoảng. Hắn giơ cánh tay gầy yếu ra tính nắm lấy vạt áo nàng, nhưng lại không bắt tới, cuối cùng là nặng nề buông cánh tay xuống. Hắn chỉ còn biết đứng đó giương mắt nhìn nàng dần đi mất.
Tĩnh Hoằng, ngươi rốt cuộc đang trông mong điều gì?
Nàng ta nhất định giống như những người khác, chỉ đang kiếm cớ bỏ ngươi lại, sau đó sang tay ngươi cho người khác.
Sắc mặt Tĩnh Hoằng phút chốc ngưng trọng lại, lạnh lẽo như ngưng kết một tầng băng.
Hắn đã qua tay bao nhiêu người lái buôn rồi? Nhiều đến mức chính hắn cũng không nhớ nổi.
Thời gian trôi qua có chút lâu nhưng Như Ý vẫn chưa quay lại. Sự trong mong vào nàng của Tĩnh Hoằng sớm đã biến mất.
Dù gì hắn cũng biết chỗ nàng giấu khế ước, nếu nàng quay lại, hắn nhất định sẽ đoạt lấy khế ước, sau đó gϊếŧ nàng. Hắn chẳng thà gϊếŧ nàng còn hơn để nàng lần nữa đem hắn đưa cho lái buôn khác. Chỉ cần khế ước kia bị phá vỡ, hắn sẽ lấy lại được sự tự do vốn thuộc về hắn.
Nàng ta thật sự rất ngốc, chỉ cần hắn ra tay nhanh một chút...
Lại thêm một đoạn thời gian nữa nhưng Như Ý vẫn chưa trở lại. Trong một tửu lâu đột ngột lao ra một Nhân Miêu, trong miệng nàng ta còn cắn thêm một miếng cá.
Nhân Miêu đó ăn hết miếng cá liền ném cho Tĩnh Hoằng miếng xương cùng một cục thịt nhỏ. Nàng ta tỏ thái độ như quen biết hắn từ trước, gào to: "Đại ca, chạy mau."
Tĩnh Hoằng cực kỳ yên tĩnh, không quan tâm đến lời nói của Nhân Miêu kia, vẫn đứng yên bất động.
Nhân Miêu vừa biến mất, tiếng bước chân nặng nề của một người đàn ông trong tửu lâu liền chạy ra theo lao đến bên cạnh hắn. Người đàn ông kia nghe thấy Nhân Miêu kêu Tĩnh Hoằng là đại ca, hơn nữa còn kêu hắn chạy mau, liền lập tức cho rằng hắn cùng Nhân Miêu kia là một bọn. Không nói lời nào, người đàn ông liền nắm lấy cổ áo Tĩnh Hoằng xách lên không trung.
"Mẹ kiếp, thì ra mày là đồng bọn của nó. Nói mau, con ả Nhân Miêu kia đã chạy đi đâu?"
Mặc dù bị túm xách lên, nhưng Tĩnh Hoằng không chút nào sợ hãi hơn nữa mang dáng vẻ có chút thờ ơ. Hắn chậm rãi nói: "Ta không biết Nhân Miêu kia."
Người đàn ông không tin, cười to: "Mày nhìn mặt tao thấy ngu lắm sao?"
Ánh mắt hung hăng của gã đàn ông quét lên cái cổ Tĩnh Hoằng, nhìn thấy cái cổ trống không không có dây xích thì thoáng cười khẩy một cái.
Chỉ là một con cáo hoang, ngay cả xích cổ cũng không có mà còn dám hống hách. Đúng là bọn nhân thú hoang đều bẩn thỉu, đê tiện như nhau.
Không nói lời thứ hai, gã đàn ông liền ném mạnh Tĩnh Hoằng xuống dưới đất.
Tĩnh Hoằng rơi xuống, trên mặt liền xuất hiện vài vết xước, cả thân thể cũng bị lấm lem bởi bùn đất. Nhưng vẫn như trước, ánh mắt màu đỏ của hắn trong vắt như ngọc bích không nhiễm chút sợ hãi.
Điều này khiến cho gã đàn ông đó càng thêm tức giận. Hắn ta lập tức rút bên hông ra một cây roi đánh nô ɭệ, trực tiếp vung roi lên quất lên người Tĩnh Hoằng.
Tĩnh Hoằng cho rằng mình sẽ bị đánh, nhẹ nhất cũng là rách vài đường da. Chỉ không ngờ, roi chưa rơi xuống người hắn thì đã có bóng người lao ra, chắn trước người hắn lãnh trọn roi kia.
Tĩnh Hoằng nhìn người trước mặt, một người cho dù sắp bị đánh cũng không hề thay đổi sắc mặt, hiện tại trong đáy mắt hắn lặng lẽ lay động.