Thiên Thần Cánh Trắng

Chương 37: Hỏa Hồ (5) - (Tác giả khóa truyện để chống coppy, mọi người cứ bấm "Xem Chương" để đọc bình thường)

Biết rằng tiểu hồ ly có y định lấy tờ khế ước, Như Ý vội đem giấu trong tay áo kỹ hơn. Xem ra, về sau nàng phải càng chú ý hơn nữa.

Như Ý uể oải bước ra ngoài, bởi vì từ sáng giờ chưa ăn gì hiện tại toàn thân có chút vô lực.

Tiểu hồ ly bởi vì cắn nàng mà hiện tại sợ hãi chạy đi đâu mất. Nàng tầm mắt đã dần trở nên mơ hồ vì thiếu máu nên cũng không có tâm tư mà đi kiếm hắn.

Dựa theo ký ức chủ thể, nàng nhớ phía sau nhà còn phơi hai củ khoai lang. Con gà đã bị Tiểu hồ ly ăn hết, hiện tại nàng đành phải ăn tạm hai củ khoai kia để lót dạ.

Ra phía sau nhà, quả thật còn hai củ khoai lang.

Nhìn hai củ khoai có chút mốc một phần, lại nhớ đến bà Phạm ở nhà chính được ăn ngon mặc đẹp, lại nhớ đến những vết roi trên lưng bị lão Phạm đánh, trong lòng Như Ý dâng lên một cổ uất ức.

Nàng hít sâu một hơi sau đó thở ra, cảm giác cay cay ở khóe mắt nhanh chóng tan biết.

Cảm xúc của chủ thể cùng với cảm xúc của nàng bị trộn lẫn. Thỉnh thoảng nàng không phân biệt được đâu là cảm xúc của Lâm Dạ Mễ nàng, đâu là của Như Ý. Điều này quả thật có chút phiền toái.

Nghĩ đến đây, Như Ý lại thở dài ra một tiếng.

Nàng cầm lấy hai củ khoai, gọt đi phần bị mọt sau đó đem đi hấp. Tầm mười mấy phút sau, một mùi hương ngòn ngọt của khoai lang chín bay ra. Như Ý lại đợi thêm vài phút cho khoai nguội bớt rồi mới bắt ra.

Khoai lang để trên bàn, Như Ý giơ tay lấy một củ ăn trước. Tiểu hồ ly nãy giờ không thấy đâu, hiện tại bị mùi khoai hấp dẫn mà ở ngoài cửa thò cái đầu vào. Mọi động tác của hắn đều bị nàng bắt gặp, Như Ý dừng động tác ăn khoai lại ngước mắt nhìn tiểu hồ ly.

Tiểu hồ ly thấy mình bị nhìn bèn chun mũi, nhe răng "grừ" một tiếng sau đó lại quay đầu lủi đi mất.

Như Ý tiếp tục ăn khoai, nhưng chưa đầy một phút sau, tiểu hồ ly lại quay trở lại, thò đầu chớp mắt đen nhánh nhìn nàng.

Như Ý lại dừng ăn, ngước mắt nhìn tiểu hồ ly. Tiểu hồ ly bị nhìn, lại hung dữ "grừ" một tiếng, quay đầu bỏ đi.

Nhưng lần này, không đợi tiểu hồ ly đi mất thì Như Ý đã lên tiếng: "Nhóc muốn cùng ăn không?"

Nghe nàng hỏi, thân thể tiểu hồ ly khẽ khựng lại. Hắn quay mặt lại nhìn đĩa khoai trên bàn, vẻ mặt lưỡng lự.

"Không muốn ăn?" Như Ý lại hỏi.

Tiểu hồ ly nhìn đĩa khoai không kìm nén được mà nuốt ực một miếng. Cuối cùng quyết định đi đến đĩa khoai.

Lúc này, Như Ý chợt nhớ bên cạnh mình vẫn còn để cây roi. Nàng muốn để tiểu hồ ly cảm thấy thoải mái nên định để cây roi ra chỗ khác. Chỉ không ngờ hành động nhỏ của nàng vậy mà vẫn bị tiểu hồ ly nhìn thấy. Hắn liền lóe lên ánh mắt đỏ đầy hung dữ cùng để phòng, trong cổ họng không ngừng vang ra tiếng gầm gừ.

Như Ý biết tiểu hồ ly đang suy nghĩ gì, nàng vội cười thân thiện nói: "Đừng lo, ta chỉ muốn quăng cây roi sang chỗ khác. Không cần hung dữ như vậy."

Tiếng gầm gừ nhỏ dần nhưng không mất đi, ánh mắt tiểu hồ ly theo dõi từng nhất cử nhất động của Như Ý.

Lúc này, Như Ý mới đem roi để sang chỗ khác. Lúc đầu mới nhận được roi, nàng có ý định đem roi đi tiêu hủy. Nhưng nàng chợt nhận ra, roi không chỉ có thể đánh nhân thú mà còn có thể đánh người nha. Roi này vẫn rất có ích.

Sau khi roi được cất đi chỗ khác, cũng không thấy Như Ý có thêm bất kỳ động tác nào khác. Lúc này, tiểu hồ ly mới an tâm bước đến chỗ bàn mà ngồi xuống.

Nhìn thấy tiểu hồ ly ăn ngon lành củ khoai, nàng nhìn hắn cười khẽ một tiếng: "Quỷ tham ăn."

Nhìn Trần Minh trong bộ dáng tiểu hồ ly như vậy không hiểu sao nàng thật sự rất muốn sờ thử đầu hắn.

Nhưng tay nàng vừa giơ, tiểu hồ ly liền rụt đầu lại, ánh mắt đề phòng né đi chỗ khác.

Bàn tay Như Ý sờ không được cứ thế khựng lại giữa không trung. Nàng không tức giận chỉ mỉm cười nhẹ rụt tay về.

Nàng dự định một lát nữa sẽ đem mớ thuốc hái được ra chợ bán để lấy một ít tiền. Hiện tại nàng cần phải tìm cách để kiếm thêm thật nhiều tiền.