Mùa đông năm ngoái bọn họ từng tới nhà làm ầm ĩ một lần, bắt phải nộp tiền phạt.
Ông Tô và Lương Mỹ Anh đều rất ngang ngược, phạt tiền ư? Cứ việc, dù sao trong nhà nghèo xác nghèo xơ, không có tiền, lương thực cũng không, cứ việc phạt đi.
Cuối cùng người của Văn Phòng Kế Hoạch Hóa Gia Đình thẹn quá hóa giận, muốn kéo Lương Mỹ Anh đi buộc ga-rô.
Lương Mỹ Anh càng không chịu đi: "Lạ lùng thật đấy, bà đây sinh đứa con thì có làm sao? Bộ ăn cơm của nhà mấy người hay uống canh của nhà mấy người hay sao? Mà đám các người cứ phải làm lớn chuyện? Bắt tôi đi buộc ga-rô? Tôi còn chưa ở cữ xong đâu, lỡ đâu mắc bệnh hậu sản rồi thì các người đền cho bà đây chắc?”
Nguyên chủ nhớ những chuyện này cực kỳ rõ ràng, tuy rằng không hiểu, nhưng lại nhớ rất kỹ.
Nhất là khi bọn họ cãi nhau lôi kéo, có người sắc mặt dữ tợn, nguyên chủ cho rằng đấy là người ngoài tới ức hϊếp mẹ mình nên hận không thể khiến cho tất cả bọn họ đều chết đi.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, người cha vô năng Tô Hướng Đông chỉ biết ôm đầu tránh ở bên cạnh thở ngắn than dài, ông nội thì bị người ấn ở một bên không thể làm gì, những người như lang như hổ đó muốn kéo mẹ đi buộc ga-rô.
Buộc ga-rô là gì?
Cô bé không biết, cô bé cho rằng có thể mẹ sẽ bị gϊếŧ chết, chết y như em gái mới sinh kia của cô vậy ư?
Cô bé còn nhớ rõ, vào lúc đám người cả trai lẫn gái kia muốn kéo mẹ đi, mẹ đột nhiên rút ra thứ gì đó từ bên trong, điên cuồng quất những người đó một trận, khiến những người đó ngây người, cả đám liên tục chửi cha mắng mẹ trốn chạy ra ngoài như bị thứ dơ bẩn gì đó làm cho buồn nôn.
Sau đó những người đó hét: “Con mẹ nó, đúng là đen đủi mà, chuyện này không thể để yên! Không thể cho qua được!”
“Buộc ga-rô, nhất định phải buộc ga-rô, chị ta không đi thì lôi chồng của chị ta đi!”
Sau đó những người kia lập tức lôi cha cô bé đi ra ngoài nhanh như một cơn gió.
Đến khi ngoài trời đen kịt cha cô bé mới về nhà, bản mặt vốn đã trắng nay càng thêm trắng bệch hơn, cô bé cho rằng cha bị những người xấu đó đánh, giống như cướp chặn đường đánh người mà mẹ Tuyết Mai kể.
Nguyên chủ không biết, nhưng Tô Doanh thì biết, lúc ấy người của Văn Phòng Kế Hoạch Hóa Gia Đình đã bị Lương Mỹ Anh dùng băng vệ sinh đánh đuổi ra ngoài, những người đó tức giận nên đã lôi Tô Hướng Đông đi buộc ga-rô.
Còn về ai đúng ai sai, Tô Doanh sẽ không phán xét, bản chất những chuyện mấy năm này không đơn giản chỉ là vấn đề đúng sai.
Vậy thì, câu hỏi được đặt ra là: Sau khi đàn ông buộc ga-rô, thì tỷ lệ có thể làm vợ sinh con là bao nhiêu?
Vì sao Lương Mỹ Anh lại chắc chắn bà ấy nhất định sẽ sinh được con trai như vậy?
Chẳng lẽ sự thật là Tô Hướng Đông không thật sự bị buộc ga-rô?
Lẽ nào người của Văn Phòng Kế Hoạch Hóa Gia Đình lại nhân từ trong cơn tức giận?
Cho nên chuyện này vẫn còn rất nhiều khúc mắc.