Cô nhóc này hơi không thích hợp, nói chuyện với bà mà sao phản ứng không hề giống với trước kia?
Từ khi sinh con gái lớn ra, Lương Mỹ Anh đã bắt đầu nhắc mãi phải hiếu thuận với mẹ, phải đối xử tốt với em trai, từ lúc con gái bắt đầu mở miệng học nói thì đã học mấy câu như: “Con phải hiếu thuận mẹ” “Con phải đối xử tốt với em trai”, chỉ cần Lương Mỹ Anh nói với cô thì cô nhất định sẽ nhiệt tình đáp lại như phản xạ có điều kiện.
Có thể nói Lương Mỹ Anh nắm rõ con gái như lòng bàn tay, hơi không thích hợp là đã cảm nhận được rất rõ ràng.
Tô Doanh hít mũi: “Hơi lạnh.”
Lương Mỹ Anh sờ trán của cô, dùng ánh mắt quan tâm nhìn cô, dịu dàng nói: “Nhưng đừng để lạnh cóng là được.”
Nói xong bà thở dài, vuốt ve Tô Doanh, dáng vẻ như thể cực kỳ trìu mến: “Mạn Mạn, nhà mình nghèo, ít chăn, đây là chuyện không có cách nào. Cả ngày mẹ bận rộn trong ngoài còn mệt hơn cả đàn ông, vội vã từ sớm đến khuya cũng chỉ vì kiếm miếng ăn nuôi cả gia đình này, không kiếm được vải và bông làm chăn bông mới cho con, để Mạn Mạn của mẹ phải thiếu thốn rồi.”
Nói xong bà cũng hít mũi, vành mắt đỏ lên.
Lương Mỹ Anh chưa bao giờ giấu giếm con cái sự thật trong nhà nghèo không có cơm ăn, không có áo mặc, lúc nói ra còn thuận tiện tẩy não con trẻ, để hai đứa biết rằng làm mẹ rất vất vả, cần phải hiếu thuận mẹ hơn mới được.
Nếu như dựa theo kịch bản huấn luyện trước kia của hai mẹ con, hẳn lúc này Tô Doanh phải kéo tay Lương Mỹ Anh, dùng ánh mắt yêu thương, đau lòng nói: “Mẹ, con nhất định sẽ ngoan ngoãn hiếu kính mẹ, chờ con lớn lên kiếm được nhiều tiền, mua trâu cày ruộng không để mẹ phải vất vả nữa, mua cho mẹ thật nhiều thật nhiều vải và bông may chăn bông to, không bao giờ phải chịu lạnh nữa.”
Sau đó thì bắt đầu diễn cảnh mẹ con tình thâm, tình cảm gia tăng thêm một bước.
Lương Mỹ Anh sẽ nhân cơ hội nói: “Mạn Mạn, con là một đứa trẻ ngoan, trong thôn chúng ta con hiếu thuận nhất, hiểu chuyện nhất. Chờ có em trai rồi, em trai chính là trụ cột của nhà chúng ta, con phải cung cấp nuôi dưỡng em trai cho tốt. Con xem, một nhà không có con trai sẽ bị người ta xem thường. Trong đội chia việc cho chúng ta nặng nhọc nhất, đồ được chia cũng kém nhất, nhà ở cũng nát nhất…”
Nói xong thì tiếp tục gạt lệ: “Toàn bắt mẹ làm việc bẩn nhất, mệt nhất, mấy ngày trước trữ phân bón đào phân, hố phân kia vừa thối vừa tởm, bọn họ lại bắt mẹ đi xuống… Hu hu…”