Thập Niên 80: Thay Đổi Cuộc Đời

Chương 10: Cạn lời

Lương Mỹ Anh vẫn còn lừa hai đứa trẻ: “Nếu Mạn Mạn đến nhà các cháu ngủ, các cháu cần phải phụ trách trông nom con bé cho tốt, chiêu đãi con bé, cũng không được bắt nạt con bé đó. Nếu làm vậy thì bác sẽ không nỡ để Mạn Mạn nhà bác tới ngủ cùng các cháu đâu.”

Dĩ nhiên Tuyết Mai và Tráng Tráng lập tức đồng ý, thậm chí Tráng Tráng còn hào hiệp nói: “Cháu cũng sẽ chia đường cho Mạn Mạn ăn.” Tuyết Mai thúi còn không được ấy chứ.

Lương Mỹ Anh lại vuốt ve bả vai nhỏ gầy của Tô Doanh: “Mạn Mạn nhà bác biết kể chuyện xưa, đến lúc đó bảo con bé kể chuyện xưa cho hai đứa, đảm bảo đều là chuyện các cháu chưa từng nghe qua.”

Hai đứa trẻ càng kích động.

Trong lòng Tô Doanh không ngừng tự nhủ, phải cố gắng giữ vững tam quan của chính mình, không được lệch lạc!

Sau đó Tô Hướng Đông tiếp tục khoác lác và ức hϊếp trẻ con nhà người ta cực mất lịch sự, Lương Mỹ Anh thì tìm hiểu chuyện của nhà Tuyết Mai, xong rồi còn dặn dò Tuyết Mai về nhà đừng nói ra, bà chỉ quan tâm chút thôi, nếu trở về nói cho người lớn thì họ sẽ nghĩ nhiều gì đó.

Mấy lần Tô Doanh muốn chen vào nói đều không được, dù gì cũng thấp cổ bé họng, hơn nữa Lương Mỹ Anh rất biết dụ dỗ trẻ con, dụ đến nỗi hai chị em hỏi gì đáp nấy.

Có điều Lương Mỹ Anh cũng rất không đúng mực, đã tìm hiểu chuyện riêng tư của người ta rồi mà còn hỏi người ta có nhắc gì đến nhà bọn họ hay không, ví như có chê cười Mạn Mạn không có em trai hay không.

Đến đây đã làm cho Tô Doanh rất cạn lời.

“Tuyết Mai, nhà các cậu sắp ăn cơm rồi nhỉ?” Tô Doanh thấy có cơ hội ngắt ngang cuộc trò chuyện thân thiện của bọ họ, nhà người ta ăn ba bữa cơm nên phải ăn bữa trưa, không giống như nhà này, một ngày hai bữa cơm, bữa trưa thì tùy tiện ăn hai miếng đối phó cho có thứ lấp bụng.

Tô Doanh tiễn hai chị em ra cửa.

Hai người tranh nhau vẫy tay tạm biệt với cô, tranh nhau chạy về nhà nói với mẹ cho Mạn Mạn đến nhà mình ngủ, còn không quên xô đẩy nhau hai cái.

Nhìn bóng dáng ngây thơ hồn nhiên của bọn họ, trong ánh mắt Tô Doanh toát ra sự hâm mộ mà chính cô cũng không hề để ý.

Cô ngây người ở cửa một lát, nghe thấy Lương Mỹ Anh gọi mình thì mới không thể không quay về.

Lương Mỹ Anh rất vui vẻ, một tay giữ chặt Tô Doanh: “Mạn Mạn, đến nhà bọn họ thì đừng nói chăn nhà chúng ta không đủ nhé, chỉ cần nói con với Tuyết Mai có cảm tình tốt, muốn ngủ cùng nhau.”

“Con nhất định phải nghĩ cách bắt chẹt Tuyết Mai với Tráng Tráng, để cho bọn nó nghe lời con, nếu không nghe lời thì không chơi với chúng nó. Nếu bọn nó cho con ăn ngon, thì con mới kể chuyện xưa cho bọn nó. Nhớ kỹ chưa?” Lương Mỹ Anh lải nhải tẩy não con gái, nói một tràng như thể đây là điều đương nhiên nên làm.

Nhìn Tô Doanh đơ khuôn mặt nhỏ không hề hé răng, Lương Mỹ Anh nhíu mày: “Mạn Mạn, con sao thế?”