Tôi, Ngũ Hành Thiếu Đạo Đức

Chương 25: Nhân tâm còn đáng sợ hơn cả quỷ

Ừm thì khúc đầu nó không khớp với chương trước. Mình cũng không biết khúc đầu nằm đâu nữa, bị thiếu rồi. Mọi người đọc tạm nha.

—--------------------

Dạ Du tuần sử ngơ ngác nhìn Giang Từ Vô.

Thân thể thon gầy của cậu như mềm nhũn mà dựa vào ghế da mềm mại, ngũ quan tinh xảo, gương mặt tái nhợt không chút máu, thoạt nhìn là đại thiếu gia bệnh tật quấn thân trong tiểu thuyết.

Nhưng ngay cả quỷ cậu cũng không buông tha.

Tám chữ “Không thể trông mặt mà bắt hình dong” cắm rễ trong lòng Dạ Du tuần sử.

Hắn dừng một lát, thấy Giang Từ Vô không nói gì cả, thử mở miệng hỏi: “Ông chủ Giang, còn thời gian nghỉ ngơi của ta thì sao?”

Giang Từ Vô nhướng mày, nói thẳng: “Ngươi không cần nghỉ ngơi, hồn phách thì cũng đâu biết mệt.”

“Ăn chút hương khói là tốt lên ấy mà, không chỉ có thể thả lỏng, còn trợ giúp tu luyện.”

Dạ Du tuần sử trầm mặc, đây là do hắn miệng tiện mà!

Sau một lúc lâu, hắn nhu nhược nói: “Hiện tại ta rút lại mấy lời vừa rồi, không lừa hương khói nữa, còn kịp không?”

“Kịp,” Giang Từ Vô gật gật đầu, nói với hắn, “Ta cho ngươi hương khói.”

Dạ Du tuần sử nghe hiểu ý của Giang Từ Vô, cho hắn hương khói, chính là không có thời gian nghỉ ngơi.

Hương khói đáng quý, nhưng tự do cũng quý.

Tròng mắt Dạ Du tuần sử xoay chuyển, thật sự không nghĩ ra chiêu gì, đành phải quay đầu nhìn chằm chằm Vương Bàng Bàng bên cạnh, thỉnh cầu chi viện.

Vương Bàng Bàng gãi gãi tóc, mặt đầy kinh ngạc: “Tiểu Dạ ngươi còn rối rắm cái gì?”

“Nếu ta biến thành quỷ, ước gì có thể thay ông chủ Giang làm việc 24 giờ.”

Dạ Du tuần sử: “……”

Hắn cứng đờ kéo khóe miệng, nói với Vương Bàng Bàng: “Yên tâm, có cơ hội.”

“Ngươi sớm muộn gì cũng chết.”

Vương Bàng Bàng: “……”

Dạ Du tuần sử nhìn về phía Giang Từ Vô, do dự hỏi: “Ông chủ Giang, một chút thời gian nghỉ ngơi cũng không có sao?”

Giang Từ Vô cười cười, hỏi ngược lại: “Ta thoạt nhìn giống như một ông chủ vô nhân tính lắm hả?”

Dạ Du tuần sử ngoài mặt thì lắc đầu, dưới đáy lòng lại điên cuồng gật đầu.

Giang Từ Vô nói với hắn: “Lúc không có khách hàng, đương nhiên ngươi có thể tùy ý nghỉ ngơi.”

Nghe được những lời này, Dạ Du tuần sử nhìn quét một vòng cửa hàng nhang đèn.

Không chỉ không có ai trong tiệm, ngay cả ngõ nhỏ cũng không có người đi qua.

Nếu ban ngày không có khách, vậy chẳng phải hắn sẽ luôn được nghỉ ngơi sao?

Trong lòng Dạ Du tuần sử vui vẻ, truy vấn nói: “Ông chủ Giang, ta đây có thể được bao nhiêu nhang?”

Giang Từ Vô: “Một ngày ba nén, nguyên bảo cuối tháng sẽ phát, dựa theo tiền lương ở âm phủ của ngươi.”

Dạ Du tuần sử vốn dĩ cho rằng chỉ có thể ăn hương khói, không nghĩ tới còn có nguyên bảo.

Điều này có ý nghĩa gì?

Ý nghĩa là ông chủ Giang cực kì muốn chiêu mộ hắn nha.

Hắn suy tư một lát, thu liễm ý mừng nơi đáy mắt, cố ý nói: “Tiền lương của âm sai cũng không cao lắm.”

Ngụ ý là, muốn thêm nguyên bảo.

Giang Từ Vô cười khẽ, vắt chéo hai chân, mũi chân chống nhẹ trên mặt đất, chậm rì rì mà nói: “Tiền lương của âm sai không cao……”

“Xem ra ngươi cũng không yêu cầuquá nhiều nguyên bảo.”

Dạ Du tuần sử: “???”

Giang Từ Vô: “Vậy cứ tính một chút thôi, huống hồ trừ trong tiệm ra, ngươi cũng không tiêu tiền làm gì.”

Dạ Du tuần sử: “……”

Hắn hút hai ba hút sạch hương, vội vàng bay đến trước mặt Giang Từ Vô: “Ông chủ Giang, bên dưới không cần dùng đến nguyên bảo, không phải ta không cần, chỉ là phát hơi thiếu……”

Giang Từ Vô nhướng mày, cười tủm tỉm nhìn hắn: “Phải không nhỉ.”

“Ta thấy bộ dáng ngươi cũng không cần chúng làm gì.”

“Ta ——” Dạ Du tuần sử đối mắt với đôi con ngươi đen nhánh kia, giọng nói đột nhiên dừng lại.

Cánh môi Giang Từ Vô khẽ nhếch, con ngươi hẹp dài thoáng cong lên, rõ ràng là gương mặt tươi cười, đáy mắt lại không có ý cười.

Dạ Du tuần sử lúc này mới hiểu được ý tứ vừa rồi của Giang Từ Vô.

Không phải đơn thuần nói hắn không cần nguyên bảo, mà là ở trong tối hố hắn.

Giang Từ Vô nhìn hắn, tùy tay ném âm sai lệnh lên bàn, nhẹ nhàng gõ một chút: “Ngươi không muốn làm cũng không sao, ta không bắt buộc.”

“Bên dưới đó nhiều âm sai như vậy, không phải ai cũng chê mệt.”

“Ông chủ Giang,” Dạ Du tuần sử vội vàng ngăn cậu lại, ý thức được bản thân căn bản không được lựa chọn đường sống, vội vàng nói, “Ông chủ Giang, ta nguyện ý!”

“Rất nguyện ý làm việc cho ngươi!”

Giang Từ Vô nhìn hắn, chậm rãi thu hồi âm sai lệnh.

Dạ Du tuần sử nhẹ nhàng thở ra.

Vương Bàng Bàng quay đầu nhìn hắn, vui tươi hớn hở nói: “Tiểu Dạ, về sau chúng ta là đồng sự rồi.”

Vẻ mặt Dạ Du tuần sử chết lặng: “Không phải ngươi tự mình mở cửa hàng rồi sao?”

Vương Bàng Bàng lập tức nói: “Ta chính là bộ đội hậu cần của ông chủ Giang, về sau trong tiệm có thêm ngươi là nhân viên.”

Dạ Du tuần sử: “Ta là quỷ, trong cửa hàng ngươi có gì để ta ăn được?”

“Không có,” Vương Bàng Bàng nhìn hắn, đương nhiên mà nói, “Ngươi có thể mua đồ của ông chủ Giang để ăn.”

Dạ Du tuần sử: “……”

Trong cửa hàng này không có một người bình thường!

Giang Từ Vô thu tầm mắt, lâm vào trầm tư.

Bây giờ thì ngoại cần, hậu cần và nhân viên hằng ngày cũng đã có, nên bắt đầu buôn bán chính thức rồi.

“Tiểu Dạ, ngày mai bắt đầu đi làm.”

“Được, vậy ta đi trước.” Dạ Du tuần sử lập tức rời khỏi cửa hàng nhang đèn, nắm chặt một chút thời gian nghỉ ngơi cuối cùng.

Giang Từ Vô cầm lấy di động, click mở lịch ngày.

Hôm nay là thứ năm, cuối tuần là có thể chính thức khai trương.

Nhưng sợ ngày mở cửa kia lại không một bóng người.

Buổi tối trở lại phòng 201, đã thấy Yến Triều Nhất ngồi ngay ngắn trên sô pha xem TV.

Giang Từ Vô đến gần, ngồi trên sô pha, thuận miệng hỏi: “Cái khóa hồn trận kia có thể duy trì trong bao lâu?”

Yến Triều Nhất nghĩ nghĩ, uyển chuyển nói: “Đến khi tôi chết.”

Giang Từ Vô nhướng mày: “Vậy ra còn dài.”

Yến Triều Nhất: “……”

Giang Từ Vô lại hỏi: “Chu sa vẫn còn đó không?”

Yến Triều Nhất liếc mắt nhìn cậu, bình tĩnh giải thích: “Chu sa chỉ là môi giới cho trận pháp, trận pháp đã hình thành, không liên quan tới chu sa nữa.”

Giang Từ Vô lướt vòng bạn bè, đi thẳng vào vấn đề mà nói: “Ban ngày tôi thử vẽ trận pháp, đã hủy trận pháp chu sa.”

Yến Triều Nhất: “Chỉ cậu ——”

Giọng nói im bặt.

Giang Từ Vô nghiêng đầu, chỉ thấy Yến Triều Nhất trầm mắt, lông mi che khuất cảm xúc nơi đáy mắt, nhìn không ra hắn đang nghĩ gì.

“Chỉ tôi gì?”

Yến Triều Nhất chậm rãi mở miệng: “Chỉ cậu thì không được.”

Giang Từ Vô: “……”

Cậu kéo khóe môi, đôi tay chống sô pha, tiến đến trước mặt Yến Triều Nhất.

Yến Triều Nhất theo bản năng mà ngửa ra sau, muốn kéo ra khoảng cách giữa hai người, giây tiếp theo, đã bị Giang Từ Vô túm chặt cổ áo, đột nhiên kéo tới gần.

Khoảng cách hai người càng gần, gần đến mức như dán chóp mũi vào nhau, hắn có thể ngửi được rõ ràng mùi hương man mát nhàn nhạt trên người Giang Từ Vô .

Giang Từ Vô cười khẽ: “Tôi không được, anh kéo dài, vừa lúc có thể dạy tôi.”

“Cũng coi như là hành thiện tích đức, Yến tiên sinh.”

Cậu kéo ngữ điệu, âm cuối hơi cao lên, giống như một cái móc nhỏ nhẹ nhàng chạm vào làn da, làm người khác nổi lên một chút ngứa ngáy.

Lông mi Yến Triều Nhất run rẩy, nhấp môi nói: “Không dạy người ngoài.”

Giang Từ Vô: “Chúng ta cùng ăn cùng ở cùng làm, còn gọi là người ngoài?”

“Nếu anh muốn cùng ngủ, cũng không phải không được.”

Nói rồi, cậu hơi ngẩng mặt, chóp mũi lơ đãng mà đυ.ng vào mặt Yến Triều Nhất.

Xúc cảm hơi lạnh lướt qua trong giây lát, Yến Triều Nhất mạc danh mà hoảng thần.

Giây tiếp theo, hắn lập tức lấy lại tinh thần, muốn kéo ra khoảng cách giữa cả hai, nhưng cổ áo còn bị nắm chặt trong tay Giang Từ Vô, đành phải nói: “Cậu có thể tìm đến Thượng Thanh Phái học.”

Giang Từ Vô nhướng mày, chậm rãi buông tay, nghĩ thầm, Thượng Thanh Phái, nghe qua có chút quen tai.

Cậu cúi đầu cầm lấy di động, tìm kiếm Thượng Thanh Phái trước mặt Yến Triều Nhất.

【 Tông phái đạo giáo đông đảo, Thượng Thanh Phái, là gia tăng ở thời kỳ triều Tấn, toàn giáo chủ tin phụng Đạo giáo Tam Thanh trung “Nguyên Thủy Thiên Tôn”, Mao Sơn Phái xuất hiện trên điện ảnh chính là phái này, bởi vậy, Thượng Thanh Phái cũng được xưng là “Mao Sơn tông”……】

Yến Triều Nhất là đạo sĩ Mao Sơn?

Giang Từ Vô nhìn đến mục thu phí của Mao Sơn Phái. Nhớ tới có chuyện còn quan trọng hơn thân phận của Yến Triều Nhất.

Tiền!

Cậu click mở WeChat, tìm thông báo chuyển khoản của Trần Quang, chụp lại màn hình chia sẻ cho Yến Triều Nhất.

“Lần đầu tiên làm việc thiện, giảm giá 20%, chuyển khoản WeChat.”

Yến Triều Nhất không nói lời vô nghĩa, trực tiếp chuyển tiền cho cậu.

Giang Từ Vô thích loại người ít nói nhiều tiền như này.

Còn một người thiếu tiền cậu nữa.

Cậu tìm được WeChat trong danh sách nhóm chơi trò chiêu quỷ.

【 Giang Từ Vô: @Lư Khoa. 】

【 Giang Từ Vô: Tỉnh rồi thì trả tiền. 】

【 Lư Khoa:……Tôi còn ở bệnh viện. 】

【 Giang Từ Vô: Ở bệnh viện thì không có tiền? 】

【 Lư Khoa: Chờ sau khi tôi xuất viện đã. 】

【 Giang Từ Vô: Được thôi, cuối tuần lại vừa lúc, cửa hàng nhang đèn chính thức khai trương. 】

【 Lý Phương Phương: Lúc trước không phải khai trương rồi hả? 】

【 Giang Từ Vô: Lúc trước coi như buôn bán thử. 】

【 Chu Vũ San: Chính thức buôn bán có hoạt động gì đặt biệt sao? 】

【 Giang Từ Vô: Có, chờ đi. 】

【 Chu Vũ San: Chờ mong.jpg】

Giang Từ Vô trò chuyện riêng hỏi Chu Vũ San địa chỉ trường Lư Khoa, cũng không thúc giục Lư Khoa trả tiền, dù sao chạy khỏi hòa thượng cũng không chạy khỏi miếu.

Yến Triều Nhất cũng ở trong nhóm, nghe âm thanh nhắc nhở leng keng leng keng không ngừng, hắn cầm lấy di động nhìn, hỏi: “Chính thức buôn bán?”

Giang Từ Vô chớp hạ mắt, ngữ điệu mang ý cười: “Muốn biết?”

“Ngày mai đưa anh đi xem.”

“Không cần, không muốn.” Yến Triều Nhất chuyển tầm mắt, trực giác nói hắn biết bên trong có âm mưu.

Giang Từ Vô thở dài, tiếc nuối nói: “Được thôi, tôi đi tìm lão Vương.”

…………

Buổi sáng hôm sau, lúc Giang Từ Vô xuống cửa hàng, Dạ Du tuần sử đã mở cửa, mở đèn, ngồi trên ghế phát ngốc cùng Vương Bàng Bàng.

Thấy Giang Từ Vô, Vương Bàng Bàng ngáp một cái, chỉ chỉ sữa tươi trên bàn: “Ông chủ Giang, đây là loại mới, uống khá được.”

Giang Từ Vô đáp nhẹ, không ngồi sau quầy như bình thường, mà biếng nhác dựa vào quầy.

Dạ Du tuần sử ngẩng đầu hỏi cậu: “Ông chủ Giang, muốn ta ở đây làm gì vậy?”

Giang Từ Vô cắn ống hút, không trả lời vấn đề của hắn, mà chỉ hỏi: “Phía dưới các ngươi trảo lệ quỷ như thế nào?”