Tôi, Ngũ Hành Thiếu Đạo Đức

Chương 24: Lánh đời

Trần Quang ngơ ngác nhìn Giang Từ Vô, không kịp hiểu ý của cậu.

“Anh Giang, đây là có ý gì?”

Giang Từ Vô liếc mắt nhìn hắn, giải thích nói: “Ý trên mặt chữ.”

“Tên quỷ quấn lấy cậu nói cho tôi biết.”

Trần Quang gật gật đầu, đột nhiên nhớ tới gì đó, vội vàng lấy di động ra, vừa lướt màn hình vừa nói với Giang Từ Vô: “Anh Giang, số tiền này anh nhất định phải nhận, ân cứu mạng không gì báo đáp được.”

Hắn lo lắng Giang Từ Vô không chịu nhận tiền, đã hỏi qua đạo trưởng Linh An Quan, cũng hiểu biết một chút giá cả thị trường, liền chuyển gấp đôi cho Giang Từ Vô.

Giang Từ Vô nhìn thông báo chuyển khoản đến sáu chữ số, mặt tươi cười, lập tức nhận tiền: “Chúng ta đã là anh em, sẽ không khách khí với cậu làm gì.”

Thấy đây là khoản tiền lớn, cậu khẽ nâng cằm, ý bảo Trần Quang xem qua một chút: “Thích gì trong tiệm thì cứ lấy.”

Nghe được những lời này, Trần Quang mới dời lực chú ý khỏi người Giang Từ Vô, ngược lại đánh giá cửa hàng này.

Cửa hàng trang hoàng theo phong cách Trung Quốc, diện tích không lớn không nhỏ, bên trái là quầy, bên phải là kệ hàng làm bằng gỗ đỏ bày các loại nhang, nguyên bảo, giấy trát người, giấy trát quàn linh cữu và đồ dùng mai táng.

Kệ để hàng bằng gỗ đỏ được khắc hoa văn rồng bay tinh xảo, trên tường sơn hải thú nhân đồ, từ trong hương khói lộ ra chút quỷ quyệt thần bí.

Trần Quang nhìn cửa hàng, lại nhìn ngõ nhỏ ngoài cửa không một bóng người, nhịn không được nói: “Anh Giang, công ty này của anh giấu cũng thật kỹ.”

“Lánh đời.”

Vẻ mặt Vương Bàng Bàng kiêu ngạo: “Đó là đương nhiên.”

Trần Quang đi dạo trong cửa hàng một vòng, ngày nay nghi thức mai táng đều giản lược, từ nhỏ hắn đã không tiếp xúc qua mấy cái này, nhìn đồ vật trong tiệm, cảm thấy cái gì cũng thực mới lạ.

Do dự một lát, hắn mở miệng nói: “Anh Giang, tôi có thể lấy giấy trát người không?”

Giang Từ Vô vung bàn tay lên: “Lấy hai cái, cậu một cái, dì một cái.”

“Cảm ơn anh Giang.” Nói xong, Trần Quang chọn hai đại giấy trát người một nam một nữ.

“Anh Giang, tôi phải đến công ty một chuyến, tạm biệt trước.”

Giang Từ Vô đáp lại, tùy tay đưa một chồng giấy trát tiểu nhân trên quầy cho hắn: “Cầm thêm cái này, bảo bình an.”

“Có muốn gì nữa thì tùy thời đến đây.”

“Tất nhiên.” Trần Quang gật đầu, cất giấy trát tiểu nhân vào túi, mỗi tay ôm một giấy trát đại nhân đi ra ngoài.

Tới gần giữa trưa, mặt trời lên cao, nhưng đường nhỏ ngoài cửa hàng nhang đèn vẫn đen kịt.

Ngõ nhỏ ám trầm kéo dài, rêu xanh che kín đường lát đá, phảng phất như ngăn cách với thế nhân.

Trần Quang nhịn không được chụp hai bức ảnh, đăng lên vòng bạn bè.

Hai bức ảnh này cực kì có phong cách, lúc Giang Từ Vô lướt xem, đã cho hắn một like.

Cân nhắc một lát, cậu cũng click mở camera, nhắm ngay cái vòng tay thấp kém trên quầy.

【 Vòng tay đựng tro cốt rỗng ruột quỷ ngàn năm, số lượng có hạn toàn cầu có một, muốn thì liên hệ. 】

Bình luận:

【 Lý Phương Phương: Bạn học Giang, cái này có thể ngự quỷ hả? 】

【 Triệu Tiền: Bao nhiêu tiền vậy? Mang cái vòng tay này thì quỷ cũng không dám đến gần sao? 】

【 Chu Vũ San: Rỗng ruột quỷ đẹp trai không? 】

【 Giang Từ Vô: Đây là vòng tay đựng tro cốt rỗng ruột quỷ ngàn năm, có giá trị nhất định. 】

【 Giang Tu Minh:??? 】

…………

Giang Từ Vô mới vừa giải thích một chút ở khu bình luận, đã thấy cha mình để lại ba cái chấm hỏi.

Lão Giang nhàn đến hoảng rồi sao? Sao lúc nào cậu đăng bài cũng thấy xuất hiện vậy?

Đang nghĩ ngợi, di động đột nhiên điên cuồng chấn động, hiển thị yêu cầu video chat của Giang Tu Minh.

Giang Từ Vô do dự một lát, vẫn đồng ý.

Giây tiếp theo, hương khói trong cửa hàng hòa vào tiếng quát của nam nhân trung niên: “Giang Từ Vô!”

“Lúc trước mày đăng bán giấy trát còn chưa tính đi, bây giờ còn muốn bán tro cốt, chó má gì mà lệ quỷ ngàn năm, chờ cha mày chết, mày cũng định bán tro cốt của tao luôn à?!”

Giang Từ Vô chớp chớp mắt, nhẹ nhàng mà nói: “Lão Giang, nếu ông có nhu cầu, tôi sẽ vâng theo di nguyện mà.”

Giang Tu Minh: “……”

“Chạy đi xóa bài đăng nhanh!”

Giang Từ Vô nhướng đuôi lông mày, khẽ cười nói: “Ngài không nghĩ tới hả, người khác còn chưa coi xong đâu.”

Giang Tu Minh cố nén tức giận hỏi: “Thứ rác rưởi đó bao nhiêu tiền?”

Giang Từ Vô không nói giá cả, chỉ nói với ông: “Đây là vật số lượng có hạn toàn cầu, chỉ có một cái.”

Giang Tu Minh cười lạnh: “Vậy tro cốt còn lại mày ăn rồi chắc?”

Giang Từ Vô sửa đúng: “Doanh số toàn cầu chỉ một, vòng tay.”

Giang Tu Minh không muốn vô nghĩa cùng cậu, trực tiếp ra giá: “Một vạn.”

Giang Từ Vô: “Năm vạn.”

Giang Tu Minh: “Ba vạn.”

“Thành giao,” Giang Từ Vô khẽ nâng cằm, nói với ông, “Trả tiền trước rồi xóa.”

Giang Tu Minh giật giật khóe miệng, muốn lật bàn, hùng hùng hổ hổ nói: “Chẳng lẽ lão tử đây lại lừa mày?!”

Giang Từ Vô gật đầu, thuận miệng nói: “Tiền của ông đều ở chỗ chị Vân, tôi sợ ông không có tiền trả.”