Tôi, Ngũ Hành Thiếu Đạo Đức

Chương 5: Con kế nghiệp cha

“Nhổ cỏ tận gốc,” nữ quỷ tóc dài nghe được bốn chữ này rõ ràng rành mạch, cô ta sợ tới mức sắc mặc vốn xám trắng lại càng trong suốt.

Hơi thở bạc nhược của Giang Từ Vô thổi qua đỉnh đầu cô ta so với âm phong còn khủng bố hơn. Nhớ năm đó, cô ta bị âm sai bắt đi cũng có cảm giác sợ như thế này.

Nữ quỷ tóc dài cẩn thận xoay chuyển tròng mắt, nhìn về phía Giang Từ Vô.

Làn da cậu trắng đến không có huyết sắc, mặt mày lại lạnh lẽo như tượng đúc khiến cho cậu trông phá lệ yếu ớt. Thế nhưng ông thần này lại mạnh đến quỷ dị. Bề ngoài và thực lực không khớp nhau.

Cô ta chưa từng nghe tới người nào sử dụng người giấy làm pháp khí lại còn có phương thức đuổi quỷ không có đạo đức như thế.…

Nữ quỷ tóc dài hiểu được cái tên ma ốm này chắc là không phải đạo sĩ gì đứng đắn. Chắc là đi đường ngang ngõ tắt?

Cô ta nghĩ nghĩ, thay đổi phương thức mà xin tha với ông chủ Vương và Giang Từ Vô: “Đại, đại sư, hai người buông tha cho tôi, bắt tôi làm gì cũng được! Tôi sống hơn 300 năm, đã làm vô số chuyện xấu. Cái gì mà Ngũ quỷ nâng quan, mưu tài hại mệnh, hãm hại lừa gạt,…. Ngài dám nghĩ thì tôi đều dám làm!”

Ông chủ Vương: “…..” Tia thương hại từ tận đáy lòng hắn biến mất sạch sẽ. Hắn đúng là ngu ngốc mới có thể đồng tình thương xót lệ quỷ.

Ông chủ Vương quay đầu nhìn Giang Từ Vô, chỉ thấy Giang Từ Vô nhướng đôi lông mày, kéo kéo tóc cô ta: “Ngươi còn các anh chị em khác không?”

Nữ quỷ tóc dài nhanh nhảu nói: “Không có không có, nếu đại nhân có yêu cầu thì tôi sẽ đi trảo mấy tiểu quỷ đó cho ngài.”

Giang Từ Vô lại hỏi: “Cha mẹ thân thích gì đó thì sao?”

Nữ quỷ tóc dài không hiểu sao lại tra hỏi hộ khẩu nhưng vẫn ăn ngay nói thật: “Tôi đã chết hơn 300 năm, cha mẹ đại khái cũng đã sớm đầu thai, mấy năm nay cũng chỉ nhận một em gái, vừa mới đã ừm….”

Giang Từ Vô à một tiếng: “Vậy không có việc gì.”

Gì mà không có việc gì??

Nữ quỷ tóc dài mờ mịt nâng mặt, bị ánh sáng màu vàng quen thuộc làm phỏng mắt. Ngay sau đó là một trận tê tâm liệt phế đánh úp, mắt cô ta trừng lớn, ý thức được kết cục của bản thân.

Không phải chứ anh trai, đây là hỏi xong gϊếŧ à??

Lệ quỷ hồn phi phách tán, âm khí màu đen trên không trung biến mất, giấy vàng tiểu nhân không tìm thấy mục tiêu đâu nữa, mất đi âm khí, chúng chậm rì rì mà rơi trên mặt đất.

Giang Từ Vô xoay người đi đến bồn rửa tay sau quầy. Cậu vừa rửa tay vừa nói với ông chủ Vương: “Lệ quỷ đó không có cha mẹ thân thích hay anh chị em gì cả. Đuổi cô ta đi sẽ không có nỗi lo về sau, anh có thể yên tâm rồi.”

Ông chủ Vương hoảng hốt gật đầu, không biết vì sao lại cảm thấy những lời này không ổn, nghe cứ như sát thủ vô tình.

Giang Từ Vô nửa dựa vào quầy, rũ mắt lau bọt nước sau đó ném khăn giấy vào thùng rác.

Cậu hơi cúi người, sợi tơ hồng trên cổ lộ ra, trên thân dây treo một vật toàn thân đen nhánh, nhìn như viên hắc diệu thạch hình dáng bất quy.

Ông chủ Vương nhìn thêm nhiều chút, tò mò hỏi: “Ông chủ Giang, đây là hắc diệu thạch sao? Tôi nghe nói hắc diệu thạch trừ tà tránh tai ương rất tốt.”

Giang Từ Vô thuận miệng nói: “Không phải, đây là anh em của hắc diệu thạch.”

Ông chủ Vương càng tò mò: “Là đá gì? Hắc toản sao?”

Giang Từ Vô: “Cục đá.”

Ông chủ Vương: “……”

OK, anh em.

Giang Từ Vô nhét hắc thạch trở về cổ áo, cậu không lừa ông chủ Vương. Này là viên đá mà cậu đã tìm nhà giám định châu báu giám định qua một lần rồi, nó chỉ là viên đá bình thường, không đáng tiền.

Giá trị duy nhất chính là bởi vì đây là di vật mà mẹ để lại cho cậu. Giang Từ Vô mang nó từ nhỏ đến giờ, đông ấm hạ mát, rất thoải mái.

Thấy cậu không nhiều lời, ông chủ Vương cũng không hỏi về chuyện viên đá nữa.

Ông chủ Vương đi đến góc tường, cầm chổi chuẩn bị dọn dẹp, mới quét một vòng, kinh hoảng trong lòng dần dần biến mất, chỉ còn lại tức giận và bất đắc dĩ.

Kệ hàng đều bị hai con quỷ đâm cho xiêu xiêu vẹo vẹo, đồ ăn vặt và nước uống rải đầy đất, vô số mảnh giấy vàng rơi rụng trên mặt đất. Trên kệ để hàng, mấy bình nước đỏ rách nát, đổ ra đất, nhìn như hiện trường gϊếŧ người.

Tất cả chỗ này đều là tiền đó!!!

Ông chủ Vương sâu kín thở dài, nhìn về phía Giang Từ Vô: “Ông chủ Giang, cậu về sau có tích đức làm việc thiện thì cho tôi biết một tiếng, tôi có tiền ra tiền, có lực xuất lực.”

Giang Từ Vô nhấc mí mắt, có chút nghi hoặc.

Thấy thế, ông chủ Vương giải thích nói: “Tôi cũng nên làm nhiều việc tốt, tích đức, đỡ cho sau này lại bị quỷ bám lên.”

Giang Từ Vô nhàn nhạt phun một chữ: “Khó.”

Ông chủ Vương lộp bộp trong lòng một chút, không ngừng hỏi: “Vì sao? Chẳng lẽ tôi có thể chất bị quỷ quấn thân? Không đúng nha, hơn 20 năm sống trên đời chưa từng gặp quỷ mà.….Hay là vận số năm nay xui xẻo? Có người chơi ngải tôi? Minh hôn? Biến dị?”

Hắn nói một đống thông tin lung tung rối loạn, Giang Từ Vô không có cơ hội xen miệng vào.

Chờ ông chủ Vương nói ra một vạn lý do có thể nghĩ ra tới, Giang Từ Vô mới chậm rãi nói: “Không phải vấn đề từ anh.” Ông chủ Vương gật đầu tán đồng nói: “Đúng vậy, là vấn đề của quỷ.”

Giang Từ Vô: “……….Là cửa hàng này có vấn đề.”

Ông chủ Vương ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn cậu: “Cửa hàng, cửa hàng này có vấn đề?”

Giang Từ Vô quét mắt nhìn bố cục trang hoàng của cửa hàng tiện lợi, dựa vào quầy, lười nhác nói: “Ngồi hướng nam trông hướng bắc, bố cục phải hẹp trái rộng, hơn nữa ngõ nhỏ này nhân khí không vượng, âm khí càng nặng.”

“Không chỉ cửa hàng này của anh mà toàn bộ cửa hàng trong ngõ nhỏ này đều là nơi yêu thích của quỷ quái.”

Ông chủ Vương nghe không hiểu mấy thuật ngữ chuyên nghiệp nhưng cũng nghe rõ ràng câu cuối. Hắn vội hỏi: “Sửa chữa lại có cứu được cửa hàng không?”

Giang Từ Vô lắc đầu: “Trang hoàng chỉ là vấn đề nhỏ.” Nói cách khác bố cục nhà cửa là vấn đề lớn, trang hoàng hay không cũng không thay đổi được gì nhiều.

Ông chủ Vương thử hỏi: “Vậy chỉ còn biện pháp duy nhất là dọn đi sao?”

Giang Từ Vô gật đầu.

Ông chủ Vương nghĩ tới cửa hàng tiện lợi chưa kiếm được đồng nào, lại nghĩ tới tiền tiết kiệm cùng với số nợ phải trả, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc: “Vậy thôi quên đi, tôi không dọn đi đâu.”

“Ông chủ Giang, cậu không biết đâu, vì để mở lại cửa hàng này tôi đã dùng hết tài khoản tiết kiệm, còn hỏi mượn mẹ 20 vạn, nếu như để bà ấy biết phải dọn đi vì bị quỷ quậy phá….”

Giang Từ Vô giương mắt nhìn hắn.

Ông chủ Vương sâu kín mà bổ sung: “Trên thế giới này sẽ xuất hiện nhiều thêm một lệ quỷ.”

Giang Từ Vô: “…”

Ông chủ Vương ôm cây chổi, do dự một lát, nhịn không được hỏi: “Ông chủ Giang, cậu có nhìn thấy tài vận trên người tôi không?”

Giang Từ Vô liếc mắt nhìn mặt hắn, mặt ông chủ Vương thịt không nhiều bằng trên người, trắng nõn mượt mà, ngũ quan rõ ràng, là diện mạo quan nhỏ.

“Giống như là…..”

Nghe cậu muốn trả lời mình, ông chủ Vương vui mừng ra mặt, giây tiếp theo lại nghe Giang Từ Vô nói: “Thế nhưng tôi sẽ không xem tướng.”

Ông chủ Vương: “???”

Hắn khϊếp sợ không thôi: “Cậu sao lại không xem tướng?”

Giang Từ Vô xốc mi mắt, chậm rãi nói: “Lý do duy nhất là tôi chỉ mở cửa hàng nhang đèn, là người làm ăn!”

“.….” Ông chủ Vương trầm mặc.

Cửa hàng tiện lợi hỏng bét, Giang Từ Vô không có hứng thú ở lại giúp dọn dẹp, càng không có hứng thú xem ông chủ Vượng quét dọn vệ sinh, bỏ lại số Wechat liền đi về.

Giữa trưa 12 giờ, là thời gian nghỉ trưa, bên ngoài ngõ nhỏ có người đi đường qua lại, âm thanh nói chuyện phiếm truyền vào trong ngõ nhỏ này, mang đến một tia nhân khí.

Giang Từ Vô đi vào cửa hàng nhang đèn, dạo một vòng trong tiệm. Từ cửa vào, bên trái là quầy, bên phải là mấy cái kệ hàng bằng gỗ, bên trên bày nhang, nguyên bảo, giấy trát người, vàng mã, biệt thự bằng giấy đủ loại, cơ bản đều là đồ dùng bằng giấy.

Đi dạo một vòng, đại khái hiểu biết giá cả thương phẩm trong cửa hàng. Giang Từ Vô trở lại quầy ngồi, lười biếng mà nằm liệt trên ghế cắt giấy tiểu nhân. Cắt ra được một xấp nhỏ, cậu chụp ảnh lại rồi đăng lên vòng bạn bè.

[ Trừ tà trục quỷ, tự tôi đề chữ. ]

Trong chớp mắt, phía dưới chen chúc một đống bình luận.

[ Quản lý Trần Phong: Đây là cái gì?? ]

[ Mr.Dương: Giang thiếu gia thiếu tiền hả? ]

[ Chủ quán bánh trảo đại học Lăng An: Cái này dùng làm gì? Cắt giấy? Tác phẩm nghệ thuật? ]

[ Quản lý Trần Phong: Đây là lá bùa á hả? ]

[ Vương Bàng Bàng: Ông chủ Giang, lấy cho tôi mười tờ. ]

[ Giang Tu Minh:??? ]

….……..

Giang Từ Vô vừa mới thấy Giang Tu Minh bình luận, ngay sau đó di động liền rung lên, Giang Tu Minh đã dò ra tung tích.

[ Giang Tu Minh: Mày vừa đăng gì thế hả? Đi xóa ngay!! ]

Giang Từ Vô vào vòng bạn bè, ấn nút xóa bình luận của ông. Một lát sau, cậu nhận được yêu cầu Wechat video của Giang Tu Minh. Biết là sẽ bị mắng, Giang Từ Vô đơn giản trực tiếp mà nhận máy.

Giây tiếp theo, trên màn hình xuất hiện Giang Tu Minh nổi giận đùng đùng, ông hét to: “Tao kêu mày xóa bài đăng! Ai bảo mày xóa bình luận của tao!”

Giang Từ Vô ừm ừm, chậm rì rì nói: “Tại ông nói không rõ ràng.”

Giang Tu Minh quát: “Bây giờ thì tao nói rõ rồi chứ?!”

Giang Từ Vô ừ một tiếng: “Rõ rồi.”

Giang Tu Minh thúc giục nói: “Thế thì nhanh đi xóa cái bài đăng mất mặt đó ngay.”

Giang Từ Vô kỳ quái nhìn ông: “Tôi nói rằng ông đã nói rõ ràng chứ chưa nói sẽ nghe lời.”

Giang Tu Minh: “….”

Ông nổi trận lôi đình, cắn răng nói: “Tao là ba của mày, mày không nghe tao nói??”

Giang Từ Vô nhướng mày, hỏi ngược lại: “Vậy ông có nghe Giang lão đầu nói không?”

Giang Tu Minh bị cậu nói đến nghẹn cổ họng, không nói ra lời, nghẹn tới mức sắc mặt xanh mét, ngũ quan nho nhã hơi vặn vẹo, nhìn như tùy thời sẽ bị tức đến ngất xỉu.

“Ông cũng không nghe lời có đúng không?” Giang Từ Vô uống miếng nước, miễn cưỡng an ủi một câu “Lão Giang này, tôi cũng coi như là con nối nghiệp cha.”

Giang Tu Minh: “….”

Thật sự xuyên tâm mà.