Tôi, Ngũ Hành Thiếu Đạo Đức

Chương 4: Không trừ tận gốc, cỏ sẽ sinh sôi

Ông chủ Vương theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một bóng đen mơ hồ hiện trên đỉnh đầu hắn. Bóng đen hút hai nén nhang, thân hình mơ hồ trở nên rõ ràng, hiện ra một gương mặt trắng xám của người chết.

Ông chủ Vương không kịp phòng ngừa đối diện với đôi mắt không tròng đen kia, sợ tới mức thiếu chút nữa là ngất xỉu. Trạch Quỷ hắc hắc cười, cúi đầu hít sâu một ngụm nhang: “Xem ra đây là nhang phẩm chất rất thượng hạng, tha cho mạng chó của ngươi.”

Giây tiếp theo, cô ta nghe thấy một tiếng cười nhạo thanh thúy ở bên tai. Trạch Quỷ vặn mặt nhìn qua mới phát giác trong tiệm này còn có người khác.

Cậu nghiêng người dựa vào tường, trên người không có âm khí hay dương khí, cảm giác tồn tại còn không bằng giấy trát tiểu nhân trên người cậu. Nhưng mà màu da tái nhợt như bị bệnh, ngũ quan mỹ lệ, dáng người cao dài, bộ dáng thực sự rất đẹp.

Trạch Quỷ nhìn chằm chằm Giang Từ Vô, cười hì hì hỏi ông chủ Vương: “Đây cũng là cống phẩm cho ta sao?”

Thanh âm cùng dáng vẻ kệch cỡm giống hệt nữ quỷ tối qua muốn lừa Giang Từ Vô cho vào nhà.

Giang Từ Vô nâng mí mắt, ném vào mặt cô ta một xấp nhỏ giấy vàng, lười nhác phun ra bốn chữ: “Ta là cha ngươi!”

Khoảnh khắc giấy vàng chạm vào âm khí trong không trung, phảng phất như sống lại, tiểu người giấy giật giật tứ chi dài ngắn không đều, nhằm về phía nữ quỷ.

Trạch Quỷ còn đang đắm chìm vào nhan sắc của Giang Từ Vô, không phản ứng được cậu đã ném thứ gì, giây tiếp theo, trên mặt đã bị một tiểu người giấy đấm một đòn.

Vừa mới ngưng tụ thành hình giờ mặt lại bị đánh tan, nữ quỷ hóa thành một đoàn sương đen mơ hồ không rõ hình người nữa.

Trạch Quỷ tru tréo một tiếng, trên không trung điên cuồng tránh né nhưng mặc kệ cô ta chạy chỗ nào, tiểu người giấy vàng cũng đều đuổi theo, đuổi kịp sẽ tát một cái vào nữ quỷ. Sau mấy trận đòn, một thân sương đen của Trạch Quỷ loãng đi trông thấy.

Sau một lúc lâu ngây người, ông chủ Vương mới dần lấy lại tinh thần. Hắn nhìn sương đen phiêu đảng trên không trung cùng với vô số phiến giấy vàng liền mềm chân trốn phía sau Giang Từ Vô.

Thấy mặt cậu vân đạm phong khinh, ngay cả đầu ngón tay cũng không động một chút nào mà bên kia lại là nữ quỷ không ra hình dáng.

Năng lực hai bên chênh lệch rõ ràng.

Ông chủ Vương sợ hãi nhưng cảm xúc cũng biến hóa không ít, hắn sờ túi giấy tiểu nhân, nhịn không được hỏi: “Ông chủ Giang, giấy vàng lợi hại hơn giấy trắng sao?”

Giang Từ Vô nghi hoặc: “Sao lại hỏi như vậy?”

Ông chủ Vương ăn ngay nói thật: “Tối hôm qua giấy trắng tiểu nhân bị hóa thành tro rất nhanh, hôm nay giấy vàng tiểu nhân lại kiên trì lâu như thế.”

Giang Vô Từ à một tiếng, giải thích: “Giấy vàng là giấy chiết nguyên bảo.”

Giấy trắng tiểu nhân là do cậu hồi nhỏ cắt giấy A4 mà làm, chắc là được Giang lão đầu mang đến cửa hàng rồi để đấy.

Ông chủ Vương vẫn không hiểu, lại hỏi: “Giấy nguyên bảo thì lợi hại hơn hả?”

“Đúng vậy,” Giang Từ Vô thuận miệng nói, “Đây là sức mạnh của đồng tiền.”

Ông chủ Vương: “….”

Vì sao nghe nó lại hợp lý thế nhở?

Trạch Quỷ chạy trốn khắp nơi trên không trung, giấy vàng tiểu nhân tuy rằng không còn mạnh như ban đầu nữa nhưng cô ta cũng đã hư nhược không ít nên vẫn đánh không lại.

Dư quang nhìn thấy hai người đang nhàn nhã nói chuyện phiếm lại nghĩ đến thảm cảnh của mình, cô ta liền tức điên gầm lên một tiếng: “A a a a!!”

Trạch Quỷ biết mình không phải đối thủ của hai tên nhân loại này, dừng lại trên không trung, lạnh giọng hô: “Chị ơi cứu em!!”

Tiếng kêu bén nhọn thê lương, Giang Từ Vô nao nao, xốc mí mắt. Thế mà lại có con quỷ thứ hai?

“Chị ơi!” Trạch Quỷ lại hô một tiếng. Vừa dứt lời, một cổ hàn khí mãnh liệt xông vào cửa hàng.

Ánh đèn trên đầu lập lòe, phát ra âm thanh như thủy tinh bị nứt, trên cửa sổ xuất hiện một tầng băng sương trắng muốt, khí đen âm lãnh dày đặc từ bốn phương tám hướng trong vách tường tràn ra, hội tụ trên không trung, dần dần hình thành thân ảnh của một cô gái thướt tha.

Mái tóc đen dài xõa trên vai, mặt người chết hiện ra, tóc đen bỗng tăng trưởng chộp lấy giấy vàng tiểu nhân trên không trung. Tóc đen dài rậm rạp bao bọc lấy giấy tiểu nhân, một lát sau, từng mảnh vàng nhỏ chậm rãi rơi trên mặt đất.

Trạch Quỷ chậm rãi tụ lại thành một đoàn sương, trốn sau nữ quỷ tóc dài, ỷ vào quỷ thế, khóc lóc kể lể: “Chị, chính là bọn họ!”

“Em thật vất vả mới chọn được chỗ cho chị em mình ở, tên mập chết tiệt này mấy ngày trước rõ ràng đã cho em vào nhà, bây giờ lại đuổi em đi, đàn ông miệng lừa người gạt quỷ…..”

Ông chủ Vương vất vả khôi phục sắc mặt nay lại trắng bệch, mắt thường có thể thấy nữ quỷ tóc dài này rất lợi hại, so với con quỷ còn lại không cùng đẳng cấp. Hắn sợ tới mức bắt lấy tay Giang Từ Vô, run run rẩy rẩy hỏi: “Ông, ông chủ Giang, đây, đây là?”

Giang Từ Vô nhìn nữ quỷ tóc dài một thân đầy sát khí, nói với hắn: “Là lệ quỷ. Thoat nhìn ăn không ít người.”

Trạch Quỷ cười lạnh một tiếng: “Xem ra ngươi thức thời.”

Lệ quỷ tinh quái không chỉ hút tinh khí trời đất để gia tăng đạo hạnh mà còn có thể hút tinh khí con người để tu luyện. Trên người nữ quỷ tóc dài nồng đậm sát khí chứng minh cô ta đã ăn người.

Ông chủ Vương thấy trước mắt biến đen, vội vàng đến bên tai Giang Từ Vô nhỏ giọng hỏi: “Ông chủ Giang, phải làm gì bây giờ?”

Giang Từ Vô nghiêng đầu nhìn hắn, không nói gì.

Trạch Quỷ nhìn thấy cảnh này, tưởng rằng hai người đang sợ, âm trầm cười: “Hai người các ngươi bây giờ quỳ xuống xin lỗi ta thì sẽ để các người toàn thây.”

Ông chủ Vương nhỏ giọng hỏi: “Ông chủ Giang, bây giờ quỳ hả? Đại trượng phu co được giãn được.”

Giang Từ Vô: “….”

Cậu trầm mặc một lát, chậm rãi mở miệng: “Ông chủ Vương, ở đây có hai con quỷ, đây là……”

Ông chủ Vương: “Chỉ có đường chết?”

Giang Từ Vô: “ …..Về giá cả…..”

Ông chủ Vương thiếu chút nữa òa khóc, vội vàng nói: “Ông chủ Giang, đừng nói là tiền, mạng của tôi cũng cho cậu.”

Giang Từ Vô: “……” Cậu ghét bỏ dịch sang phải một bước, kéo ra một khoảng với ông chủ Vương.

Nữ quỷ tóc dài thấy Giang Từ Vô không để mình vào mắt, tức giận đến mặt biến đen, tóc dài rậm rạp bay bay trên không trung, giống như tơ nhện. Giang Từ Vô móc ra hai xấp giấy vàng tiểu nhân, ném về phía nữ quỷ tóc dài.

Thấy thế, Trạch Quỷ vội vàng nhắc nhở: “Chị cẩn thận, tuy rằng thứ này không phải bùa nhưng lại khó chơi hơn cả bùa.”

Giấy vàng tiểu nhân phải trái 2 đoàn nhắm về phía nữ quỷ tóc dài, khoảnh khắc tới gần liền bị tóc bao lại quấn thành hai cái kén nhộng. Thế nhưng không bao lâu, giấy vàng tiểu nhân phá tan tóc đen, tiếp tục nhắm về phía nữ quỷ tóc dài.

Nữ quỷ nheo đôi mắt, có chút kinh ngạc: “Có chút tốt.”

Cô ta ở trên không trung cùng giấy vàng tiểu nhân vật lộn hồi lâu, rốt cuộc cũng xé nát hai đoàn người giấy. Cô ta âm lãnh cười: “Ngươi còn bản lĩnh gì nữa?” Cô ta xoay đầu 180 độ, rắc rắc gợi lên khóe miệng.

Giây tiếp theo liền thấy Giang Từ Vô móc ra một xấp dày giấy vàng ném tới trước mặt. Giấy vàng tiểu nhân rậm rạp phiêu tán trên không trung, nhìn qua còn nhiều hơn tóc của cô ta.

Nữ quỷ tóc dài: “???”

Trạch Quỷ cả giận nói: “Ngươi con mẹ nó ngoài ném giấy còn biết làm gì nữa?”

Giang Từ Vô mặt không đổi sắc: “Còn biết đứng nhìn các ngươi bị đánh.”

Trạch Quỷ: “…..”

Nữ quỷ tóc dài: “…..”

Giấy vàng tiểu nhân tiếp xúc với âm khí liền sống lại, nhìn như một đội quân, động tác nhất trí mà nhằm vào hai nữ quỷ. Nữ quỷ tóc dài ở phía trước, dùng tóc dài ngăn cản nhưng tóc của cô ta không thể ngăn được từng ấy đại quân.

Trong chớp mắt, mấy trăm năm đạo hạnh ngưng tụ được mái tóc dài đã bị đánh thành tóc ngắn, âm khí quanh thân cũng tiêu tán phần lớn. Cô ta nhìn về phía Giang Từ Vô hai tay không vũ khí, giương giọng nói: “Em gái, bắt giặc phải bắt vua trước!”

“Tên này không thể có nhiều pháp khí như người giấy được, tất nhiên đã hao hết.”

Trạch Quỷ nghe theo: “Được.”

Hai quỷ một trái một phải dọc theo vách tường nhào về hướng Giang Từ Vô.

Ông chủ Vương đứng cạnh Giang Từ Vô hai chân nhũn ra, ngồi phịch trên mặt đất.

Giang Từ Vô tùy tiện móc ra hai tờ giấy vàng, khoảnh khắc nữ quỷ xông tới, đầu ngón tay nhúc nhích, ném vào mặt cả hai.

Trạch Quỷ vốn đã suy yếu, không thể ăn nổi một đòn đánh của tiểu người giấy, mới hô lên một tiếng “chị ơi”, thân thể đã bị cả đoàn tiểu người giấy xuyên qua, sương đen bị xuyên thủng như cái sàng. Trong chớp mắt, sương đen liền biến mất.

Hồn phi phách tán.

Nữ quỷ tóc dài không đoán được trên người Giang Từ Vô có bao nhiêu pháp khí tiểu người giấy, sắc mặt cô ta biến đổi: “Em gái, kiếp sau lại là chị em.”

Giang Từ Vô tiến lên một bước, nhướng lông mày: “Vậy ngươi cũng đi luôn?”

Nữ quỷ tóc dài ha hả cười, nghĩ thầm, cô ta đánh không lại vậy thì chạy là được rồi. Nghĩ rồi cô ta quay đầu bỏ chạy. Mới vừa chạy một bước, tóc đã bị túm chặt.

Nữ quỷ chuyển tròng mắt, phát hiện Giang Từ Vô nâng tay túm lấy tóc cô ta: “???” Sao con người có thể chạm vào hồn thể của cô ta được!?

Nữ quỷ tóc dài không tin, định hóa thành âm khí nhưng không biết vì cái gì, cô ta không thể hóa hình, bị bắt duy trì hồn thể lại càng không thể trốn thoát từ trong tay Giang Từ Vô

Giang Từ Vô nắm tóc cô ta, xách tới trước mặt ông chủ Vương: “Xin lỗi.”

Nữ quỷ tóc dài: “???”

Ông chủ Vương: “???”

Giang Từ Vô: “Em gái của ngươi lừa gạt chủ nhà, không định xin lỗi à?”

Nữ quỷ tóc dài biết mình không phải đối thủ của Giang từ Vô, thành thành thật thật mà xin lỗi: “Thực xin lỗi.”

Lần đầu tiên trong cuộc đời ông chủ Vương được lệ quỷ xin lỗi, hốt hoảng nói: “Không, không sao.”

Nữ quỷ tóc dài rưng rưng, nhu nhược nhìn về phía Giang Từ Vô: “Đại sư, tôi, tôi có thể đi được chưa?”

“Tôi đảm bảo về sau hối cải làm lngười mới, à không là quỷ mới, làm một con quỷ băng thanh ngọc khiết, quang minh lỗi lạc.”

Giang Từ Vô vốn cũng không biết xử lý ra sao, nghiêng đầu về phía ông chủ Vương: “Ông chủ Vương, anh định làm thế nào?”

Ông chủ Vương không nghĩ ra cách gì, nhỏ giọng nói: “Tôi lần đầu tiên tróc quỷ, không có kinh nghiệm.”

Hắn giương mắt nhìn về hướng Trạch Quỷ đã biến mất, hỏi: “Ông chủ Giang, Trạch Quỷ kia đã bị đuổi đi rồi sao?”

Giang Từ Vô ừ một tiếng: “Đã hồn phi phách tán.”

Ông chủ Vương kinh ngạc: “Đuổi như vậy là sạch sẽ nhất hả?”

Nữ quỷ tóc dài: “………” Người đứng đắn đuổi quỷ ai lại đuổi tới hồn phi phách tán??

Nghĩ đến đây, cô ta ý thức được mục đích của họ là đuổi Trạch Quỷ chứ không phải mình, liền vội vàng nói: “Đại sư, ngài tha cho tôi một mạng quỷ, tôi sẽ lập tức rời khỏi nơi này, đảm bảo sẽ không bao giờ đặt chân lên con phố này nữa!”

Nói xong liền dùng ánh mắt ngập nước nhìn về phía Giang Từ Vô.

Giang Từ Vô biểu tình bất biến, thờ ơ vô cảm.

Nữ quỷ lại nhìn về hướng ông chủ Vương.

Ông chủ Vương cân nhắc một lát, quay đầu hỏi Giang Từ Vô: “Ông chủ Giang, nếu hôm nay thả cô ta đi, có bao giờ cô ta quay lại hại tôi không?”

Giang Từ Vô lười trả lời câu hỏi vô tri này, hỏi ngược lại: “Anh đoán xem?”

Ông chủ Vương nuốt nước bọt, hỏi: “Vậy, vậy phải làm sao bây giờ? Có biện pháp nào ổn định nhất không?”

“Nếu không chúng ta có thể…..”

Giang Từ Vô nheo mắt, kéo khóe miệng, chậm rãi phun ra bốn chữ: “Nhổ cỏ tận gốc.”

Nghe vậy, ông chủ Vương nuốt hai chữ “siêu độ” xuống bụng.