Buổi sáng trời quang mây tạnh, sau một trận mưa lớn đêm qua mặt đất vẫn còn đọng lại hơi ẩm chưa khô cứng. Chiếc xe ngựa lớn băng băng qua con đường hẹp dài, bên trong xe ngựa có tiếng người ngân nga vài giai điệu nhỏ.
"Thiếu gia dùng thử miếng mứt này đi" Trác Linh lấy trong tay nải ra bọc giấy, mở ra đưa đến cho Diệp Ninh.
Diệp Ninh đang gác tay nhìn ra khung cửa nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài, nhận lấy mứt cắn thử "Cũng ngon thật, ngươi cũng dùng thử đi".
"Đa tạ thiếu gia" Trác Linh vui vẻ gật đầu, vừa ăn vừa nhớ ra một việc quan trọng "À thiếu gia ngài định dùng cách gì để gặp vị chưởng môn kia vậy".
Diệp Ninh sờ mũi đảo mắt suy nghĩ "Ta chưa biết".
Trác Linh đang cầm mứt rung tay một cái làm rơi xuống đất, không phải chứ vậy cách đây một ngày ai là người vỗ ngực tự tin là muốn vị chưởng môn kia bước ra gặp mặt. Xem ra khả năng mạnh miệng của Thế tử nhà nàng vẫn là quá cao siêu, Trác Linh bội phục trong lòng suýt rơi lệ.
Vừa di chuyển vừa dò hỏi đôi chút Diệp Ninh cũng nắm được chút ít địa lý ở đây. Ngọn núi kia tên Bạch Vân, mang cái tên này cũng là bởi bên trên đỉnh núi được bao phủ tầng tầng lớp lớp áng mây trắng xoá, Hoa sơn phái hiển nhiên cũng toạ lạc ở đỉnh cao nhất.
Núi Bạch Vân khá lớn lại có dòng sông xanh bồi dưỡng cây cỏ xung quanh đều tươi tốt, xanh ngát vô cùng trong lành. Bá tánh cảm thấy đất nơi đây phù hợp với trồng trọt, vừa hay xây một vài cái trấn nhỏ bên dưới chân núi cày bừa tạo ruộng vườn gieo trồng đầy đủ loại cây nuôi sống gia đình.
Đi suốt cả ngày đường trời cũng chập tối, mã phu vẫn điều khiển xe ngựa băng qua từng lối mòn, dọc suốt khúc cua lớn đều bao phủ bởi màn đêm u tối.
Diệp Ninh hối hận vì đã trót uống quá nhiều nước, hiện giờ tình thế cấp bách không thể không nghĩ ngợi nhiều. Mặc kệ là giữa rừng sâu nước đυ.c hay thú dữ gì đó "Dừng lại".
"Thiếu gia ngài đi đâu?".
"Ta đi giải quyết rồi quay lại".
Diệp Ninh vén màn xe bước nhanh xuống, nàng dùng đôi mắt nâu sáng mà dò đường. Diệp Ninh chạy nhanh lên ngọn đồi tìm một góc cây khuất, sau khi xong xuôi Diệp Ninh quay lại đi một đoạn phát giác sai đường lại vòng hướng khác. Càng đi Diệp Ninh càng cảm thấy bản thân dường như đã lạc, đang định cất tiếng gọi bên tai Diệp Ninh nghe âm thanh cười cợt lớn.
Trong lòng mừng rỡ vì cuối cùng cũng có người ở giữa rừng sâu u tối này, Diệp Ninh đi nhanh về phía phát ra tiếng nói. Đi gần đến Diệp Ninh liền khựng bước chân lại, ngồi sụp xuống sau gốc cây hé mắt nhìn ra.
Trước mắt là ba tên nam nhân đang chặn lối chiếc xe ngựa trông có vẻ khá giàu có, bên dưới một nữ nhân nét mặt đầy sợ hãi, đứng nép người sau nam nhân y phục vải thô thông thường trông khá thư sinh nho nhã.
"Các ngươi muốn gì?" Thiên Trọng thư sinh lên tiếng hỏi, giọng vẫn có chút gì đó e dè lo lắng.
Ba tên chặn lối bật cười lớn cầm đao chỉ thẳng đến người hắn "Dĩ nhiên là muốn nữ nhân sau lưng ngươi rồi, mang về cho lão đại của ta tận hưởng".
"Các ngươi..không thể. Tha cho nàng, ngươi muốn bao nhiêu ngân lượng ta đều có thể đáp ứng".
"Bổn đại gia không cần ngân lượng chỉ cần mỹ nhân hầu hạ". Một trong số ba tên vừa nói vừa liếʍ môi liếc mắt nhìn ra vị cô nương sau lưng Thiên Trọng.
Thiên Trọng cảm thấy tình hình không ổn, một tay vừa đẩy Thiên Khinh Linh kia lùi ra sau.
Thiên Khinh Linh mặc dù lo sợ vẫn cố trấn an nói nhỏ bên tai Thiên Trọng "Ca ca, mặc kệ muội huynh chạy đi".
"Nói ngốc gì vậy, ta sẽ không bỏ muội lại".
Thật không ngờ lại gặp phải tình cảnh không may thế này. Thiên Khinh Linh níu chặt bàn tay mắt nhìn xung quanh chỉ mong có người giúp đỡ, đôi mắt Thiên Khinh Linh chạm đến bóng trắng phía bên trên lòng mừng rỡ gọi lớn "Thiếu hiệp xin giúp hai huynh muội ta, ta cầu ngài!".
Diệp Ninh lộp bộp trong lòng, kêu một tiếng thảm. Vốn là chỉ vô tình đi ngang qua, còn không biết tính thế nào lại bị nữ nhân kia phát hiện. Thật là tốt gặp nạn còn kéo theo nàng chết chung, Diệp Ninh khổ sở than vãn một hơi dài.
Nghe Thiên Khinh Linh nói xong cả ba tên hái hoa đều quay tứ phía tìm kiếm kẻ còn lại, thanh đao trong tay liên tục phát sáng.
"Là kẻ nào?".
Diệp Ninh thấy không thể trốn được nữa tiêu sái bước ra, ánh mắt không chút sợ hãi nhìn đối mặt với ba tên hái hoa bên dưới. Nhìn thần thái của Diệp Ninh tất cả người có mặt đều vô cùng bất ngờ, khí thế này chắc hẳn không phải nhân vật tầm thường được. Diệp Ninh tay chắp ra sau lưng nhàn nhạt liếc nhìn đôi huynh muội kia lại chuyển dời sang ba kẻ rác rưởi cười nửa miệng, trong lòng không ngừng gọi thần phật đến cứu.
Phải liều thôi, nhìn ba kẻ này rõ chỉ là kẻ ngốc. Diệp Ninh trước giờ dựa vào miệng mà sống, giờ cũng chỉ có thể sử dụng đến nó giữ mạng.
Nhìn tư thái ung dung này của Diệp Ninh, ba tên hái hoa đều có chút e dè không dám động.
"Ngươi là ai, núp sau cây làm gì".
"Ta? Ta là...hôn phu của Hoa sơn chưởng môn nha!".
Hôn phu? Diệp Ninh đáp lời xong không hẹn cả 5 người đều trợn mắt nhìn nàng, nghe nói chưởng môn kia băng lãnh xinh đẹp, võ công chính là tuyệt thế không một ai không kiêng dè đến nàng. Người người tìm gặp chỉ cầu nàng nhìn đến một lần, còn có người dâng lên cả gia tài muốn thú nàng đều bị cự tuyệt đánh ra khỏi núi.
Không biết vì nguyên nhân gì chưởng môn năm nay vừa tròn 18 vẫn một mình không gả đi, với nhan sắc và thanh danh của nàng hiển nhiên tìm được phu quân tương xứng.
5 người nhìn dung mạo cùng khí tức cao quý của Diệp Ninh có chút phù hợp, nhưng vẫn cảm thấy ngờ vực.
"Ta vốn dĩ đến đây để thăm nàng chỉ vừa đi ngang đây lại gặp sự tình này, còn đang muốn vận động một chút chậc chậc. Thật không ngờ dưới Hoa sơn phái lại có những kẻ thế này, nếu để nương tử tương lai của ta biết chắc sẽ xuất môn một phen. Ngươi nói ta nên làm sao đây?".
Diệp Ninh đi qua đi lại chậm rãi nói, vừa cầm quạt điểm từng gương mặt như đang cảnh cáo từng người.
Ba tên hái hoa nghe nàng nhắc đến chưởng môn xuất môn trừng phạt, cả người phát run đổ mồ hôi ớn lạnh. Không ai không biết cái vị kia có muôn vàn cách trừng trị một người, đã từng nghe nói một công tử thế gia nào đó chạy đến trước cửa. Còn hống hách ra lệnh cho đệ tử bên trong mở rộng cửa đón tiếp, lấy uy danh của gia phủ đe doạ, nói những lời lẽ thô tục giễu cợt nàng ta.
Đúng thật là đạt được ý nguyện được đi vào Hoa sơn phái, nhưng chỉ trong vòng 2 ngày sau hắn như kẻ câm không thể nói chuyện, chỉ có thể dùng tứ chi để diễn đạt. Cái thế gia phía sau lưng hắn trong một đêm cũng tê liệt hết thương giao bên ngoài, tình cảnh nói ra là rất thê thảm.
Đây cũng xem như là trừng phạt cho việc hồ ngôn loạn ngữ!
"Thiếu hiệp hiểu lầm rồi, chúng ta chẳng qua chỉ đùa vui một chút thôi. Lập tức rời đi a".
"Đùa vui? Hai người các ngươi cũng là như vậy?". Diệp Ninh cau mày quay sang hỏi huynh muội họ Thiên, đồng thời không quên nháy mắt ra hiệu.
"Ha ha đúng...đúng vậy. Chỉ là đùa vui, thiếu hiệp đừng chấp nhất ba người họ. Đều là người ở Hoa sơn hay là bỏ qua thôi".
"Nếu chỉ là hiểu lầm vậy ta cũng không làm khó các ngươi nữa". Diệp Ninh phất tay áo xoay người, tư thái này nàng học được chính là từ những vị đại hiệp trong quyển "Chương Ninh Ký" mà giang hồ thường nhắc đến, vừa hay bây giờ có thể áp dụng được.
Ba kẻ hái hoa đa tạ xong vội vàng kéo nhau rời đi, cuộc làm ăn này nếu va phải chưởng môn Hoa sơn chắc chắn lỗ đậm vốn. Là kẻ thông minh không một ai muốn va phải nàng.
Diệp Ninh thấy ba tên đó đã đi khỏi lòng thở phào nhẹ nhõm, vẫn là nàng diễn kịch giỏi. Hai huynh muội Thiên gia tiến lên chắp tay cảm tạ Diệp Ninh "Đa tạ ân công ra tay tương cứu, ơn nghĩa này huynh muội ta nhất định nhớ kỹ".
"Ây không cần, ta vốn cũng chỉ vừa đi ngang qua là việc nên làm".
Thiên Khinh Linh cao hứng hỏi "Vậy không biết ân công danh tánh là gì, lúc nãy nghe ngài nói dường như rất quen thuộc đến Hoa sơn chưởng môn".
"Ta là...Bạch Phong Tịch. Cái kia trước tiên các ngươi có thể giúp ta một việc được không".
Thiên Trọng gật đầu đáp ứng "Bạch thiếu hiệp cứ nói, ta nhất định dốc hết sức".
"Ta lạc đường rồi..."
Thiên Trọng, Thiên Khinh Linh "........"
Trên cành cây cổ thụ khuất sau từng tán cây xanh, một mảng tối bao trùm lấy thân ảnh bạch y nữ tử. Nàng yên lặng không một tiếng động đứng dõi theo từng diễn biến khung cảnh bên dưới, thỉnh thoảng ánh mắt chuyển động nhẹ dời sang người Diệp Ninh mang nhiều ý nghĩ.