Truyền Kỳ Thế Tử

Chương 3: Mỹ nhân bao dung, độ lượng

"Thế tử ngài không phải định lên núi tìm gặp băng sơn mỹ nhân kia chứ, ngàn vạn lần không thể" Trác Linh suốt dọc đường thấy ánh mắt Diệp Ninh sáng rỡ, còn cười liên tục chắc chắc lại nảy ra ý tưởng mới lạ chấn động gì nữa rồi.

Lần nào cũng vậy, Diệp Ninh nảy ra sáng kiến đều gây ra náo động lớn. May mắn là phía sau có Vương gia và Phu nhân ngăn chặn kịp thời, nếu không thật không tưởng tượng nổi.

Diệp Ninh liếc nhìn vẻ mặt sợ hãi của Trác Linh nhàn nhạt trả lời "Ngươi sao có thể nhát gan như vậy? Chỉ là đi nhìn một chút, cũng không vào hang sói".

"Thế tử của ta ơi, không phải ngài không nghe Xuân cô nương nói rồi sao. Ai đi vào đều bị nàng ta đánh đến nằm liệt giường cả".

"Ta có nói là đi vào sao?" Diệp Ninh nhướn mày, nụ cười rất tự tin.

"Ý của ngài là?" Trác Linh vẫn không hiểu.

"Ta muốn nàng ta đi ra gặp ta!" Diệp Ninh nhấn mạnh từng chữ, vẻ mặt còn là rất nắm chắc.

Trác Linh hồn như rơi xuống đất đập mạnh, nàng không nghe lầm chứ. Thế tử muốn đích thân chưởng môn kia ra gặp. Ôi trời ơi! Trác Linh đập tay lên trán lau mồ hôi, lần này chắc đi mà không có về được.

Diệp Ninh trở về Vương phủ vừa bước chân đến cửa lớn hai thủ vệ đứng trước cửa liền cúi người đưa tay thi lễ. Diệp Ninh phất tay bước vào trong, Vương phủ được hoàng thượng ban vô cùng rộng lớn. Chỉ một cái sân đã có thể trang trí trái phải một hồ nuôi cá, một hồ trồng sen. Xung quanh trồng thêm những loại cây quý trên cây treo l*иg chim kiểng, ban ngày kêu líu lo rất êm tai.

Phía bên cạnh có một xích đu bằng gỗ có thể ngồi được hai người, khỏi phải hỏi những thứ này đều là Diệp Ninh cất công dặn dò thợ mộc làm. Diệp Ninh thích phong cảnh nên không ngại tốn sức biến cả Vương phủ trở nên thiên nhiên hữu tình, không khí trong lành người ngoài nếu đến một lần chỉ có lập tức yêu thích.

"Thế tử người về rồi, vương gia và phu nhân chờ ngài cả ngày nay rồi a" Lý quản gia vừa nhìn thấy Diệp Ninh về, thân già nhanh nhẹn chạy đến.

"Phụ thân tìm ta có việc gì sao?" Diệp Ninh hỏi lại

Lý quản gia nhỏ giọng "Cái này ta cũng không biết".

Diệp Ninh gật đầu, đi thẳng vào chánh viện không thấy người. Nàng đoán có lẽ phụ thân đang ở hậu viên luyện kiếm, lại đi vòng ngược ra rẽ vào hành lang ngang qua hòn non bộ. Nghe tiếng chuông gió treo trước mái đình nhỏ mắt chạm tới bóng lưng cao lớn, thân cầm kiếm dứt khoát từng động tác trong không trung.

"Phụ thân" Diệp Ninh gọi, ánh mắt sinh động quan sát.

Diệp Ưng thu hồi kiếm vào vỏ, nheo mắt bước đến gần "Ninh nhi sáng giờ con đi đâu, có phải lại đi gây rối".

Trước mặt Diệp Ninh là gương mặt nghiêm túc đầy cưng chiều, trên mái tóc đen kia pha lẫn màu bạc hai bên thái dương, vẫn không làm suy giảm dung mạo phong trần thuở niên thiếu của Diệp Ưng. Đôi mắt nâu sáng như chim đại bàng, phía sau đuôi mắt đã hiện vài nếp chân chim. Bộ râu đen xung quanh miệng được cắt tỉa gọn gàng, thân hình vạm vỡ cao lớn.

"Phụ thân, hôm nay con thực sự rất ngoan chỉ đi dạo một chút" Diệp Ninh nắm tay ông ấn ngồi vào ghế dưới mái đình, không quên rót trà đặt đến. Nhanh nhẹn đứng sau lưng Diệp Ưng xoa bóp hai vai.

"Ngoan như vậy à, xem ra là phụ thân trách nhầm con rồi" Diệp Ưng nhấp tách trà nóng "Về sớm như vậy, lại muốn xin ta chuyện gì?".

"Phụ thân đúng là phụ thân của ta, hài nhi không thể qua mắt được người chuyện gì. Cũng không phải việc gì lớn, phụ thân người xem con lớn thế này lại thường gây hoạ. Chắc cũng sẽ có nhiều người rất ghét, lỡ như một ngày không may bị đánh..."

Diệp Ninh kéo ghế ngồi trước mặt Diệp Ưng tỏ vẻ ủ rũ, vừa nói vừa thở dài.

"Cái gì, là kẻ nào dám đánh con ta? Ta lập tức trị tội hắn!" Diệp Ưng đập tách trà xuống bàn đến nứt cả tách, gương mặt tức giận quát lớn.

Phản ứng này của Diệp Ưng làm Diệp Ninh rất vui, cũng có phần giựt mình.

"Không có ai, nào có người nào dám...À không, kỳ thực là do con đang lo nghĩ xa. Phụ thân, con cảm thấy vẫn là nên học võ để phòng thân. Để tránh việc phát sinh đến, bản thân vẫn có thể tự bảo toàn được" Diệp Ninh nói phân nửa rồi ngừng lại, suýt chút nữa nói sai lời. Nàng cắn môi nói lại.

Diệp Ưng nghe xong tay vuốt cằm nghĩ ngợi, việc học võ công thì cũng không phải việc gì lớn. Chỉ cảm thấy hơi lạ, từ nhỏ đến lớn Diệp Ưng đều chưa từng thấy Diệp Ninh tỏ vẻ hứng thú với việc luyện võ. Hôm nay sao lại kỳ lạ như vậy?

"Không phải con có Trác Linh theo bảo vệ sao".

"Trác Linh võ nghệ nhị đẳng, nhưng vẫn là không phải lúc nào cũng theo sát con".

"Nói cũng phải, vậy ta sẽ tìm một sư phụ giỏi cho con!"

Diệp Ưng nói tới đây hơn phân nửa đã đáp ứng, Diệp Ninh vui vẻ ra mặt nói thêm "Phụ thân về việc tìm sư phụ con đã có người thích hợp, người không cần phải nhọc công".

"Có người rồi, là ai. Có xứng đáng làm thầy cho hài nhi ta không" Diệp Ưng cảm giác như bị mắc câu rồi, ra đây mới là mục đích thực sự của nàng.

"Là một vị chưởng môn nhân Hoa sơn phái, ai cũng khen ngợi nàng ta tinh thông võ thuật, lại sở hữu...tấm lòng bao dung, rất độ lượng" Diệp Ninh nói dối không chớp mắt, phần sau chỉ là nàng tự nghĩ ra. Còn có bao dung độ lượng thực không thì với chuyện đám người kia bị đánh tan nát cũng rõ.

Diệp Ưng không biết có nên tin được hay không, chỉ nhìn được đôi mắt nâu sáng trong của Diệp Ninh đang nhấp nháy khẩn cầu. Trong lòng có chút thắc mắc rốt cuộc cái vị kia là thế nào, lại có thể khiến tiểu tử này từ chán ghét luyện võ lại hứng thú đến vậy.

"Vậy thì mời nàng ta đến đây".

"Phụ thân không thể!" Diệp Ninh lắc đầu.

"Sao?".

"Phụ thân người nghĩ xem, nàng đường đường là chưởng môn một phái nổi danh sao có thể xuất môn đến đây. Nếu là vậy người khác sẽ nghĩ Vương gia lấy quyền ép người không tốt, con không muốn tiếng xấu ảnh hưởng đến người. Con cũng muốn thể hiện ra tấm lòng, đến môn phái kia bái sư một chuyến. Như vậy, vẹn đường đôi bên!"

"Miệng lưỡi trơn tru, nói tới nói lui con chính là muốn đến Hoa sơn phái kia rồi?". Diệp Ưng không vòng vo nữa, trực tiếp vạch trần nàng.

Diệp Ninh cười cười cầm tay phụ thân nàng lắc qua lại "Phụ thân xin người mà!"

Diệp Ưng thở dài ra một hơi đỡ trán. Nhi tử này của ông thực sự rất sôi động nghịch ngợm, rất giống ông lúc còn nhỏ. Từ bé đến lớn hầu như mọi thứ Diệp Ưng đều cố gắng đáp ứng tất thảy cho nàng, chỉ có mỗi phu nhân ông là có phần nghiêm khắc dạy dỗ.

Khi Diệp Ninh gây chuyện người đầu tiên chạy đến kêu cứu vẫn là phụ thân, nếu đến tai mẫu thân nàng chắc chắn sẽ bị trị tội theo gia pháp trước.

Diệp Ưng gật đầu dặn dò thêm "Được ta đáp ứng con, nhưng chỉ 2 tháng phải quay về. Còn nữa, tuyệt đối không được gây hoạ thêm nữa dù sao đó cũng là người trên giang hồ. Giang hồ đều có luật lệ riêng, ta không phạm họ họ không phạm ta, nhớ kỹ".

"Hài nhi tuân mệnh, còn về phần mẫu thân..."

"Yên tâm, ta sẽ lựa lời nói với mẫu thân con sau".

"Đa tạ phụ thân".

Diệp Ninh cười tươi như hoa ôm lấy phụ thân nàng, quả nhiên gặp mặt phụ thân để cầu xin là đúng đắn nhất.

Băng sơn mỹ nhân đợi ta, ta liền đến tìm nàng!