Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh Của Mẹ Chồng Nông Thôn

Chương 10.1: KẺ TÁM LẠNG NGƯỜI NỬA CÂN

Chu Thư Nhân bị sặc nên liên tục ho khan. Còn vì sao thì vì chột dạ chứ gì nữa, có thể không chột dạ được à? Anh vẫn luôn suy đoán xem người theo anh về cổ đại là ai, lúc nằm thì trong lòng đã có một đáp án, người có khả năng nhất chính là cô gái đã tốt bụng kéo anh một cái. Đến khi thật sự đối diện với cô gái đó thì lại thấy chột dạ hơn, người ta tốt bụng giúp anh mà anh lại hại con gái nhà người ta đến mức này, tính ra thì đúng là thiếu cô một mạng.

Trúc Lan thấy phản ứng của Chu Thư Nhân thì không lo lắng nữa.

Chu Thư Nhân lấy lại bình tĩnh rồi ngẩng đầu, buổi sáng không dám nhìn nhiều, bây giờ mới nhìn kỹ vợ của nguyên thân, sắc mặt trắng bệch, tóc tai khô vàng. Mắt hai người đối diện nhau, vì đã đổi linh hồn nên đôi mắt ấy sáng ngời, là đôi mắt đầy sức sống khiến gánh nặng trong lòng anh nhẹ nhàng hơn, anh nở nụ cười.

Trúc Lan biết là mình bị đánh giá, cô cũng bình tĩnh, nhướng mày hỏi:

- Anh cười cái gì?

Trong mắt Chu Thư Nhân đầy ý cười: - Em rất tốt.

Trúc Lan:”...”

Chu Thư Nhân thấy Trúc Lan xụ mặt thì vội nói sang chuyện khác:

Em nói đúng, đúng là tôi nợ em một mạng.

Trúc Lan nghiến răng:

- Anh có biết anh hại tôi tới mức nào không? Ở hiện đại tôi hai mươi sáu tuổi chưa có bạn trai, chưa kết hôn, có nhà có tiền tiết kiệm, sống những ngày tháng thong dong tự tại biết bao. Bây giờ lớn hơn mười tuổi, có một cơ thể không khỏe mạnh, còn phải trông nom cả gia đình, điều quan trọng nhất là tôi không biết làm ruộng, chưa từng ở nông thôn, bây giờ chỉ biết nhìn rồi mà mẫm thôi.

Chu Thư Nhân cảm thấy hơi mất tự nhiên vuốt chăn, anh cũng đâu biết làm ruộng đâu, cho dù có ký ức của nguyên thân thì anh cũng không phải nguyên thân. Trúc Lan vừa nhìn là hiểu ngay, được lắm, kẻ tám lạng người nửa cân. Cô mím môi oán giận, cô không thể hòa ly được nên hai người bọn họ phải cột chặt vào nhau rồi, cô híp mắt nói:

- Nếu anh đã nợ tôi thì phải chịu trách nhiệm cho nửa đời sau của tôi, không có cửa ly dị đâu nhé!

Chu Thư Nhân sững sờ, lúc anh không biết người vợ đã đổi linh hồn thì đúng là anh từng nghĩ tới chuyện ly hôn, dù sao trong lòng cũng thấy kỳ kỳ nhưng vẫn biết đó là chuyện không thể. Đây là thời cổ đại chứ không phải hiện đại có thể ly hôn dễ dàng như uống nước, huống chi anh còn là trụ cột gia đình, vợ không làm gì sai nên lương tâm anh cũng không cho phép ly hôn. Bây giờ đã biết vợ nguyên thân đổi người rồi, trong lòng anh thấy vui, ít nhất không phải người quen nên cho dù anh có thay đổi cũng sẽ không bị xem như yêu quái, lại còn là người cùng tới từ hiện đại, dù sao anh cũng nợ cô một mạng nên quan hệ giữa họ vô tình trở thành loại thân thiết nhất. Hơn nữa dù sao hai người ở hoàn cảnh lạ lẫm cũng tốt hơn là ở một mình mà, làm vợ chồng không chỉ có thể bao che cho nhau, còn hiểu từ gốc rễ có thể giúp đỡ lẫn nhau, gặp vấn đề gì cũng có người để thương lượng, tính thế nào thì cũng tốt hơn phải chiến đấu một mình.