Trúc Lan cảm thấy bởi vì nguyên thân có người mẹ chồng tốt nên nàng ấy cũng muốn học theo, từ trước tới nay chưa từng làm khó làm dễ gì con dâu. Mặc dù có quản lý đồ vật trong nhà, nhưng nàng ấy cũng không kẹt xỉ tới nỗi nhìn chằm chằm mọi thứ, nghĩ tới mẹ chồng của nguyên thân, ánh mắt Trúc Lan dao động.
Một giọng nói khàn khàn vang lên: - Còn không?
Trúc Lan nhìn cái chén đã thấy đáy: - Còn, chờ đi.
Lúc múc cháo, Trúc Lan nhìn thoáng qua vại mỡ và tóp mỡ, hài lòng gật đầu, Lý thị cũng là người biết điều. Chờ khi cô về phòng ngủ thì chén thuốc đã hết
rồi.
Trúc Lan nhướng mày đưa chén sang: - Trong nồi đất còn cháo, đủ ăn.
- Ừ.
Trúc Lan nhìn người đang cúi đầu ăn cháo, cười khẽ một tiếng:
- Anh không sợ tôi bỏ thuốc trong cháo à, ăn ngon lành thế.
Chu Thư Nhân cứng đờ, anh thật sự không nghĩ tới chuyện đó. Từ khi người phụ nữ này ra ngoài rồi trở về, anh đã biết là không giấu được, chắc chắn là lộ rồi nhưng vẫn chưa nghĩ ra nên mở miệng thế nào. Càng không nghĩ tới chuyện một người mới là bí mật, còn nhiều thêm một người thì không còn gọi là bí mật nữa, người ta có thể vì thế mà bỏ thuốc anh không. Nhưng sau đó lại thấy yên tâm, tiếp tục ăn cháo, chờ ăn xong rồi, trong bụng có thức ăn mới cảm thấy cả người có sức lực, ngẩng đầu lên nói:
- Em không làm thế đâu.
Trúc Lan nhướng mày, cô cố ý nói thế đấy. Là người xa lạ xuyên vào cùng một nhà, cô muốn thử một chút để đề phòng xem người đó là người ra sao. Bây giờ thấy anh không tức giận mà còn tin tưởng cô, trong lòng cô mới thấy yên tâm hơn một chút:
- Có phải bây giờ chúng ta nên bàn về chuyện anh nợ tôi một mạng không?