Gương mặt đỏ bừng mím mím môi, Lý Tố Hoàng chỉ biết ngây ngốc gật gật đầu. Nhưng trong chốc lát, nàng lại cảm thấy có điều gì đó không thích đáng, đang muốn oán trách nam nhân, thì không ngờ Lý Tu Viễn lại đột ngột kéo tay nàng nói: " Muội muội, về sau muội ở chỗ này đi, ca ca dẫn muội đi xem vài món đồ, nhất định muội sẽ rất thích nó" Không muốn bản thân mình quá mức xúc động mà doạ sợ nàng, nam nhân chỉ kéo nàng ra gian bên ngoài, đi xem thư phòng nhỏ đã trang trí vì muội muội.
"Vào mùa đông, cơ thể muội rất lạnh, lại thích đọc sách viết chữ, cho nên ca ca đã lệnh người làm thư phòng nhỏ ở chỗ này cho muội, muội nhìn có thích không?"
Vô cùng kinh ngạc nhìn căn thư phòng nho nhỏ này, Lý Tố Hoàng không khỏi không cảm thán tâm tư chu đáo của Ngũ ca ca, nàng lại phát hiện ca ca vẫn thực sự quan tâm mình như trước đây. Chỉ là cả ngày hôm nay, nàng đều lo lắng nghĩ đến chuyện khác nên không mấy phát hiện ra chỗ này.
Trong lòng tràn đầy cảm kích nhìn thư phòng nhỏ được trưng bày đầy đủ đồ vật, Lý Tố Hoàng lại cảm nhận được tình thân ấm áp trên người Lý Tu Viễn lần nữa, khoé mắt nàng đã có chút ươn ướt, vừa đáng yêu vừa có chút mê mang.
Vì sao ca ca cũng không thể quan tâm Tam tỷ tỷ như vậy? Chuyện này…
Lý Tố Hoàng chỉ sửa sửa lại tóc mai, nàng xoay người quỳ xuống dưới chân Lý Tu Viễn: "Thỉnh hoàng thượng thứ tội, hôm nay thần muội đến đây thật ra là vì…"
"Mau đứng lên, muội muội " Nam nhân tất nhiên cũng biết lần tiến cung này của nàng là vì mục đích gì. Cho nên hắn cũng không để nàng quỳ xuống, chỉ gắt gao ôm chặt nàng vào lòng. "Muội muội, muội mệt người rồi phải không? Mau đi nghỉ ngơi đi, hôm nay trẫm cũng rất mệt, muội muốn nói cái gì thì ngày mai hẳn nói, hiểu chưa?"
Ngũ ca ca tự xưng là "trẫm", Lý Tố Hoàng cũng biết tối nay hắn không có tâm trạng muốn nghe mình cầu tình, nàng chỉ phải bất đắc dĩ gật gật đầu.
"Vậy hoàng thượng, thần muội…A" Còn chưa nói cho hết câu, Lý Tu Viễn bỗng ôm nàng lên, làm cho mặt nàng không khỏi ửng đỏ.
"Chúng ta không cần dùng xưng hô xa lạ như thế, Tố Nhi" Nam nhân cưng chiều cọ cọ đầu tóc mềm mại của Lý Tố Hoàng, giọng nói hắn khàn khàn đυ.c đυ.c, sau đó cũng không cho nàng cự tuyệt, đã ôm nàng đi tới đặt xuống giường rồi.
"Ca ca" Rụt rè nhìn Ngũ ca ca mình, Lý Tố Hoàng còn muốn nói thêm gì nữa, bên ngoài lại truyền đến thanh âm của Trọng Cát.
" Hoàng thượng, sổ sách người muốn, chúng thần đã mang vào rồi "
Nghe vậy, Lý Tu Viễn đứng lên, hắn buông màn lụa xuống, cách tấm màn lụa đỏ, nam nhân nhìn muội muội nhà mình cười nói: "Tố nhi, muội nghỉ ngơi trước đi, ca ca phê duyệt tấu chương xong sẽ quay lại với muội" Nói xong, cũng không cho Lý Tố Hoàng cơ hội cự tuyệt, nam nhân đã đi rồi.
Hơi mất tự nhiên nhìn bóng dáng Lý Tu Viễn rời đi, tiểu mỹ nhân rất muốn nói vài chuyện với hắn, nhưng lại sợ vừa mở miệng đã nói sai, nàng chỉ đành cởϊ áσ ngoài ra, cả người chỉ mặc áo ngủ lụa mỏng, vừa đặt lưng xuống giường đã ngủ rồi. Có lẽ là bởi vì hôm nay ngồi xe ngựa cả ngày, cũng có lẽ là vì trong lòng hôm nay quá mệt mỏi, cho nên chẳng mấy chốc, Lý Tố Hoàng liền nặng nề đi ngủ.
Mà sắc mặt Lý Tu Viễn nghiêm túc ngồi phê duyệt tấu chương trước bàn, đôi mắt thỉnh thoảng nhìn chằm chằm về phía gian phòng cách không xa kia. Đợi thời gian đủ rồi, nam nhân cuối cùng cũng đứng lên đi vào trong nội thất. Mới vừa rồi, hắn đã sai người bỏ thuốc an thần vào nước trà. Giờ này khắc này, Lục muội muội yêu dấu của hắn hẳn đã hôm mê chìm sâu trong giấc ngủ, hắn có thể làm bất cứ thứ gì mà hắn muốn với nàng.