Cho dù Lục Mạc Ninh có bình tĩnh hơn nữa thì khi nghe thấy câu nói này cũng vô cùng kinh ngạc. Hắn bất chợt ngẩng đầu nhìn sang, trong đầu hiện lên vô số yêu ma trong thoại bản: "Ngươi... không phải người?"
Hắc Xà: “Đây không phải chuyện ngươi có thể quản, yên tâm đi, ta không phải yêu quái mà đã từng là người.”
Lục Mạc Ninh nghĩ tới chuyện mình gặp phải, rồi nhìn Hắc Xà, tưởng tượng có lẽ đối phương cũng giống như mình, chắc là cũng bị hãm hại đến chết nhưng không cam lòng nên cũng nhận được cơ may nào đó. Hắn có thể sống lại, nếu đối phương cũng vậy, chỉ là không may mắn như hắn mà biến thành rắn đen thì cũng không phải là chuyện không thể xảy ra: "Ta phải giúp ngươi thế nào?"
Có lẽ Hắc Xà không ngờ rằng đối phương lại bình tĩnh như vậy: “Có biết phá án không?”
Lục Mạc Ninh ngẩn người, hồi lâu sau hắn mới chậm rãi gật đầu: "Biết." Kiếp trước hắn đã làm thượng thư bộ Hình mười mấy năm nên không chỉ là biết thôi.
Năm đó sau khi hắn ra khỏi địa ngục, dùng thủ đoạn bò lên vị trí này, bởi vì đi lại không tiện nên để có thể đảm nhiệm được mà hắn đã tốn không ít công sức, đặc biệt nghiên cứu án lệ, lo lắng hết lòng, đó cũng là một trong những nguyên nhân khiến hắn qua đời sớm.
Hắc Xà không hề khách sáo: “Phá án nhiều hơn, mỗi lần ngươi phá được một vụ án, gia tăng giá trị thiện niệm thì ta sẽ có thêm cơ hội khôi phục một chút.”
Lục Mạc Ninh nhíu mày: "Gia tăng thiện niệm? Vì sao? Rốt cuộc ngươi là ai? Ngươi từng là một kẻ ác ư?" Cũng chỉ có kẻ ác mới cần gia tăng thiện niệm để chuộc tội.
Có lẽ Hắc Xà không ngờ rằng đối phương vậy mà có thể đoán được nên thè lưỡi rắn, lộ ra răng nọc nhọn hoắt: “Chuyện này không cần ngươi lo, ngươi chỉ cần gật đầu, đó là cái giá ngươi phải trả.”
Lục Mạc Ninh không nói chuyện.
Thân rắn trơn láng của Hắc Xà lướt qua bả vai hắn, quấn lấy cái cổ mảnh khảnh của hắn: “Ngươi muốn đổi ý hả?”
Lục Mạc Ninh bị cảm giác lành lạnh trên người đối phương nhắc nhở mới lấy lại tinh thần. Hắn không quan tâm đối phương từng làm gì, nhưng bây giờ gia tăng thiện niệm xem như làm chuyện tốt, mạng của hắn thật sự do đối phương cứu, nếu không e rằng hắn vẫn phải ở địa ngục kia ba năm. Lục Mạc Ninh nghĩ vậy thì lắc đầu: "Không đổi ý, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, ta đồng ý."
Lúc này Hắc Xà mới chậm rãi thả cổ của hắn ra, mắt rắn xảo quyệt phẳng lặng trở lại: “Bắt đầu càng sớm càng tốt.”
Đối phương nói xong mấy chữ này thì có lẽ không thể duy trì hình dạng được nữa, lại bò tới cổ tay của Lục Mạc Ninh. Đợi đến khi Lục Mạc Ninh nhìn xuống thì đối phương đã trở lại thành chuỗi hạt gỗ đàn.
Lục Mạc Ninh rũ mắt nhìn chằm chằm vào hạt gỗ đàn kia hồi lâu rồi mới xoa ấn đường, nếu không phải quá mức chân thật thì hắn thật sự tưởng mình đã mơ một giấc mộng.
Bắt đầu càng sớm càng tốt... Gần đây có vụ án nào mình ra tay được?
Đột nhiên, thân hình của thượng thư bộ Hình Tân đại nhân hôm nay xuất hiện trong đầu.
Trong đầu Lục Mạc Ninh lại hiện lên thông tin về vị Tân đại nhân này - thượng thư bộ Hình chính nhị phẩm, năm Đại Triệu thứ tư, cũng chính là năm nay, vì xử sai vụ án thế tử của phủ Định Quốc công bị sát hại, tạo ra án oan mà Tân đại nhân đã đắc tội Định Quốc công, bị mười ba vị quan viên cùng nhau dâng sớ buộc tội, ba tháng sau bị tống giam, bị phán lưu đày hai năm nhưng đã chết trên đường đi chấp hành bản án.
Hắn đứng dậy, lúc trước hắn vốn không định giúp đỡ, mặc dù Tân đại nhân này không có lòng riêng, con người cũng thanh liêm nhưng chung quy năng lực chưa đủ, không xứng với chức vụ thượng thư bộ Hình.
Nếu không có án tử lớn thì còn đỡ, một khi có thì khó tránh khỏi sẽ mắc sai lầm.
Nhưng đối phương đã giúp hắn, vậy thì xem như lần này trả ân nghĩa của đối phương, hi vọng lần này có thể thức tỉnh đối phương.
Chỉ là... hắn phải làm sao để thuyết phục Tân đại nhân cho mình tham gia vào vụ án này đây?
Dù sao dính dáng tới phủ Định Quốc công, người chết còn là thế tử gia, phủ Định Quốc công này đã cho ra một vị quý phi, đang là lúc mặt mũi vẻ vang.
Năm đó khi vụ án của phủ Định Quốc công xảy ra thì đúng lúc hắn đang bị ép đợi gả, bị nhốt trong hậu trạch của Tấn tướng gia, ba năm sau hắn rời phủ rửa sạch nỗi oan thì vụ án này đã trở thành bản án cũ năm xưa từ lâu.
Có điều vì dính dáng tới thế tử của phủ Định Quốc công, sau đó lại xử sai vụ án, liên lụy một vị đại quan nhị phẩm nên tất nhiên đã thành án lệ khiến hậu nhân bàn tán say xưa, thường xuyên bị lật qua lật lại bình phẩm từ đầu tới chân. Sau này hắn trở thành thượng thư bộ Hình, sau khi nhận lấy vị trí này cũng từng cẩn thận đọc qua, biết được hung thủ thật sự phía sau màn rốt cuộc là ai, cũng biết được chi tiết từ lúc bắt đầu xét xử đến khi xử sai, rồi đến khi thượng thư bộ Hình bị bắt giam.
Lục Mạc Ninh ổn định suy nghĩ, lại thay một thân áo xám ra khỏi phủ.
Năm đó sở dĩ Tân đại nhân xử sai là do hung thủ thật sự cố ý cho ông một chứng cứ nhìn thì như chứng cứ, chỉ là chứng cứ kia lại do đối phương cố ý tạo ra. Thế nhưng Tân đại nhân không biết, vì vậy sau khi ông có được chứng cứ kia đã thật sự bước vào cái bẫy của đối phương.
Bây giờ chuyện đầu tiên hắn phải làm chính là nghĩ cách để Tân đại nhân bước ra khỏi cái bẫy này trước.