Sau khi đối phương rời khỏi một hồi lâu thì Lục Thời Trung mới hoàn hồn nhận ra đối phương vừa nói gì. Ông ta giận đến mức hét lớn một tiếng, nhưng hét xong rồi ông ta lại hoàn toàn mờ mịt... Lời của đối phương khiến ông ta chợt nhớ tới nữ tử dịu dàng hiền thục kia, ánh mắt ông ta lập lòe hồi lâu, cuối cùng cổ họng cũng khàn, từ từ mệt mỏi gục đầu xuống...
Trên đường Lục Mạc Ninh chậm rãi trở về viện tử của mình không có một bóng người.
Hắn bước vào nội thất, tới thư án trước cửa sổ, trên đó đặt một quyển sách còn đang để mở, chính là quyển sách hắn đang xem trước lúc hôn mê. Lục Mạc Ninh tiến lên, buông mắt, nhìn mấy lời phê bình chú giải của mình thuở thiếu thời, nét chữ nghiêm túc quy củ, từ ngữ ngây ngô, mang theo ước mơ về tương lai, thế nhưng chỉ trong một ngày đã trời long đất lở.
Lục Mạc Ninh ngồi xuống trước thư án, lúc cử động ảnh hưởng tới vết thương trên bả vai. Lúc này hắn mới nhớ ra thương tích của mình cùng với độc tố lưu lại trong cơ thể sau khi bị rắn đen cắn.
Lục Mạc Ninh đi tới hộp ngầm bên cạnh rồi mở ra, quả nhiên hắn thấy bên trong cất một lọ thuốc kim sang. Vì năm đó hắn thường xuyên bị bắt nạt, bị kế mẫu ngược đãi, để có thể đến thư viện mà hắn đã nén giận nên bị thương là điều không thể tránh khỏi, vì vậy hắn luôn chuẩn bị sẵn những thứ này.
Lục Mạc Ninh cầm thuốc kim sang lên, đầu tiên dùng một viên thuốc giải độc do Điền thái y kê rồi mới cởϊ áσ để lộ thân trên trắng nõn, trên bả vai rõ ràng có hai dấu răng của rắn độc, xuống chút nữa chính là một vết máu dài trên cánh tay. Vết máu đã khô lại từ lâu, biến thành màu đỏ sậm in lên cánh tay trắng ngần non nớt của hắn, cực kỳ đáng sợ dễ thu hút sự chú ý của người khác.
Lục Mạc Ninh mặt không biểu cảm mà nhìn, giống như hắn vốn không hề cảm thấy đau đớn. Hắn đi sang một bên lấy nước chậm rãi chà lau vết máu sau đó mới thoa thuốc kim sang lên. Lục Mạc Ninh vừa băng bó xong thì hình như ý thức được điều gì, hắn bất chợt nghiêng đầu liền đối diện với một đôi mắt rắn.
Cùng lúc đó, giọng nam trầm thấp mà hắn chỉ từng nghe thấy một lần trong kiệu lúc trước lại vang lên: “Xem ra ngươi thật sự không khiến ta thất vọng.”
Đôi mắt phượng đen ngòm của Lục Mạc Ninh hơi chuyển động, chẳng mấy chốc tất cả cảm xúc bên trong đều hóa thành một vũng nước tù đọng trong đáy mắt: "Cảm ơn đã khen."
Hắc Xà hơi nghiêng đầu, thè cái lưỡi rắn đỏ thắm mà nói: “Hình như ngươi không hề ngạc nhiên trước sự xuất hiện đột ngột của ta, ngươi không cảm thấy khó tin sao?”
Lục Mạc Ninh đáp: "Vẫn ổn." Nếu là ở kiếp trước chưa từng trải qua những chuyện sau này thì quả thật hắn sẽ cảm thấy khó tin, không thể tưởng tượng nổi, nhưng hắn đã chết đi rồi sống lại, lại trải qua ba năm như địa ngục kia, bây giờ cho dù xảy ra chuyện gì thì hắn cũng có thể thản nhiên và bình tĩnh mà chấp nhận.
Trong giọng nam trầm thấp mang thêm vài phần hứng thú: “Thú vị đấy, xem ra ngày tháng sau này sẽ không nhàm chán rồi. Bây giờ ngươi đã đạt được mong muốn, như vậy có phải đã đến lúc nên trả cái giá đã nói trước đó không?”
Lục Mạc Ninh buông mắt, hắn thu hồi cảm xúc trong mắt, ngón tay thon dài như ngọc vuốt ve bình sứ bằng ngọc trắng trong tay: "Ngươi nói đi."
Hắc Xà: “Ta cần ngươi giúp ta trưởng thành.”