Phu Quân Của Ta Là Sát Thủ

Chương 23: Giá nhà

Tô Thuỷ Liễm nhíu mày, cảm thấy hơi lạnh, vô thức nhích lại gần vật thể ấm áp.

Lâm Tư Diệu bất đắc dĩ nhìn cô nàng trong lòng, siết chặt tay, giữ tốc độ dưới chân, tiếp tục lướt như gió.

Hai con sói con cũng phân công mỗi đứa đeo một túi đồ, vui vẻ chạy sau lưng hắn, chạy như bay trong rừng. Sau khi điều chỉnh lại nhịp thở, chúng nó ra sức theo sát, không để mình bị hắn bỏ lại quá xa, nếu không không biết hắn sẽ mang chủ nhân đi đâu nữa.

Lúc Tô Thuỷ Liễm thức giấc, phát hiện mình đang được Lâm Tư Diệu ôm vào lòng, chạy như bay trong rừng.

“A!” Nàng xấu hổ vùi đầu thì phát hiện tư thế này càng rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

Thấy mình còn choàng tay lên cổ hắn, ngại ngùng nhìn lén Lâm Tư Diệu, thấy hình như hắn không phát hiện mình đang xấu hổ, nàng thoáng yên tâm, sau đó lặng lẽ nới lỏng tay, để mình không tựa quá sát vào ngực hắn.

Nhìn khung cảnh xung quanh, rõ ràng là khu vực xa lạ nàng chưa đến bao giờ, ngẩng đầu nhìn mặt trời trên ngọn cây đã nghiêng về phía tây, xem ra nàng đã ngủ một giấc rất lâu.

Ngại ngùng cụp mắt, cố không để tai đỏ lên.

Lúc này Lâm Tư Diệu mới cúi đầu nhìn Tô Thuỷ Liễm đang cụp mắt ngại ngùng trong lòng mình, lòng hắn có cảm xúc rất lạ không biết phải nói thế nào, chỉ là nhìn nàng như vậy hắn thấy lòng nao nao.

“Nghỉ ngơi một lát, nửa canh giờ sau là có thể ra khỏi rừng. Ta đi lấy nước.” Hiếm khi Lâm Tư Diệu phá bỏ giới hạn một lần chỉ nói một câu. Hắn chật vật xoay người đi tìm nguồn nước dưới ánh mắt ngạc nhiên của Tô Thuỷ Liễm.

Đúng là Tô Thuỷ Liễm giật mình nhưng Lâm Tư Diệu bình dị gần gũi như vậy cũng tốt.

Nhìn hai con sói thở hồng hộc hồng hộc bên chân mình, nàng xoa đầu hai đứa, gỡ túi trái cây trên lưng chúng nó xuống, ném vài cả mọng nước cho chúng nó xem như đồ ăn vặt.

Thoáng chốc, Lâm Tư Diệu lại bê một chiếc lá thật to đựng đầy nước trở lại, Hai con sói nhìn ánh mắt hắn, quán tính lùi lại hai bước, sau đó đi theo dấu chân hắn tìm nguồn nước giải khát.

Tô Thuỷ Liễm ngơ ngác nhìn Lâm Tư Diệu, khó hiểu nói: “Tụi nó thông minh thật đó, nhìn ánh mắt ngươi thôi đã biết nên làm gì, sao lúc trước ta không phát hiện nhỉ.”

Lâm Tư Diệu bất đắc dĩ ngồi khoanh chân, chọn vờ như không nghe gì. Nàng nói sao nghe như hắn là người huấn luyện động vật vậy.

“Đúng rồi, ngươi có định ra khỏi rừng sẽ làm gì không?” Tô Thuỷ Liễm uống từng ngụm từng ngụm nước, uống hết nước trên lá, nàng nhấp môi rồi nghĩ đến vấn đề thực tế sau này, nhịn không được hỏi hắn.

Lâm Tư Diệu hơi giật mình, nhưng mặt vẫn lạnh như núi văng. Nàng đang đuổi hắn à? Cũng đúng, ra khỏi rừng rồi, nàng cũng nên về nhà. Bản thân hắn thì cô độc một mình, đi đâu về đâu có gì khác nhau.

“Ta cũng không biết vật giá bên ngoài thế nào? Ngươi nói xem, mua một toà nhà nhỏ thì cần bao nhiêu bạc?” Tô Thuỷ Liễu chống cằm, nhẹ giọng nói thêm một câu, giống như đang hỏi Lâm Tư Diệu bên cạnh nhưng cũng giống đang lẩm bẩm một mình. Nghĩ đến năm ngân lượng trong túi, không biết có đủ để nàng chi tiêu cơ bản không.

Mắt Lâm Tư Diệu xưa nay vốn lạnh lùng, chỉ là lúc này nó thêm chút cảm xúc khó hiểu.

“Không trở về nhà?” Hắn lạnh nhạt hỏi, nhìn tư thế giơ tay nhấc chân đều toát ra khí chất thanh lịch khuê các, đâu giống cô nhi không có nhà để về như hắn chứ.

“Nhà? Nhà của ta, chắc là không về được.” Tô Thuỷ Liễm nghe xong cúi đầu buồn bã, tay siết ống quần lụa trên đầu gối, ánh mắt mơ màng không biết làm sao.

Lâm Tư Diệu quay đầu nhìn nàng, không về được? Là sao? Nhưng hắn đã quen chỉ chấp hành nhiệm vụ không ưa thám thính, không hỏi tới. Hắn xoa tay, trầm ngâm một lát nói: “Nhà trong thành rẻ nhất là năm mươi lượng, nhà có ruộng ở vùng ngoại ô thì khoảng mười lăm lượng.”

Tô Thuỷ Liễm kinh ngạc nhìn hắn, hắn đang nói cho nàng nghe đó à?

Năm mươi lượng… Mười lăm lượng…