Rừng mùa hè tiếng ve kêu râm ran, nếu có người ở đây thì sẽ thấy cảnh tượng: Gió thổi lướt qua, hai con sói mỗi con đeo một cái túi và đồ đạc, chạy xẹt qua. Đằng trước chúng nó là một người đàn ông mặc đồ đen chạy băng qua núi rừng, hắn đang ôm một cô gái mặc đồ rất lạ, tóc thắt bím.
“Ngươi có cần dừng lại nghỉ ngơi không?” Tô Thủy Liễm ngẩng đầu nhìn trán Lâm Tư Diệu đang rịn mồ hôi, khẽ hỏi.
Lâm Tư Diệu nghe vậy chỉ nhìn nàng, không hề có ý định dừng lại.
Tô Thủy Liễm cắn môi không biết nên nói gì. Trong mắt hắn, liệu một người không biết võ công, đi chậm hơn người khác như nàng có phải là gánh nặng không.
Lâm Tư Diệu thấy thế thầm thở dài, sau đó chọn một nơi khá trống trải, đặt nàng xuống tảng đá kế bên đại thụ: “Ta đi tìm nước.”
Hắn xoay người nhảy lên, biến mất trước mặt Tô Thủy Liễm.
Hắn đang giận à? Tô Thủy Liễm xoa cánh tay hơi mỏi, nhận thấy sự gượng gạo trong giọng của Lâm Tư Diệu, nhưng nàng cũng sợ hắn mệt thôi mà? Mặc dù nàng không nặng lắm nhưng dù gì cũng là… Ừ thì… Là cô gái mười lăm tuổi rồi, ôm mình dùng khinh công chạy băng băng hơn cả tiếng đồng hồ, chẳng lẽ không mệt hả?
Tô Thủy Liễm cúi xuống còn thấy chân hơi tê, vẫn đang suy nghĩ.
Bỗng nhiên nàng nghĩ đến một vấn đề, bỗng dưng nàng ngây người, hai tay khựng lại giữa không khí.
Trời! Cuối cùng cơ thể này bao nhiêu tuổi vậy? Từ chiều cao và bóng dáng mơ hồ trên gương nên nàng tự động nghĩ mười lăm tuổi, nhưng… Sao ba tháng nay nàng không đến tháng vậy?
Tô Thủy Liễm ngạc nhiên che miệng, chẳng lẽ… Cơ thể này chưa đến mười lăm tuổi? Cô bất lực rũ vai xuống, vùi mặt giữa đầu gối.
Khi Lâm Tư Diệu bê chiếc lá đựng nước sạch về thì thấy cảnh tượng này, hắn nhíu mày, đang định tiến lên gọi nàng thì thấy hai con sói chạy hổn hển đến.
“Tiểu Thuần, Tiểu Tuyết…” Tô Thuỷ Liễm cũng nghe tiếng kêu của hai con sói, ngẩng đầu đặt chuyện khiến nàng uể oải ra sau đầu, thay bằng nụ cười khẽ mềm mại dịu dàng như mọi khi, xoa đầu chúng nó một cách thân mật, đang định khen chúng nó vài câu thì thấy Lâm Tư Diệu đứng cách đó vài mét đang nhìn mình.
Dưới bóng cây loang lổ, bóng dáng người đàn ông cao lớn mạnh mẽ, dường như cảm nhận được không khí xung quanh hắn dần trở nên mát mẻ lành lạnh.
“Ngươi về rồi à?” Tô Thủy Liễm cười nhạt khẽ hỏi.
Lâm Tư Diệu gật đầu, đưa nước sạch trong tay cho nàng, thậm chí vành lá còn không nhúc nhích, đừng nói chi đến việc làm đổ ra ngoài.
“Cảm ơn.” Tô Thuỷ Liễm nhận chiếc lá, nhấp một ngụm nhỏ, đang định hỏi Tiểu Thuần Tiểu Tuyết khát không thì thấy hai con sói đã giật mình khi ánh mắt lạnh lẽo của Lâm Tư Diệu lia tơi, ngay sau đó tản ra chỗ khác, đi thẳng đến dòng suối cách đó vài dặm.
Tô Thuỷ Liễm nghi ngờ nhìn Lâm Tư Diệu: “Hôm nay tụi nó sao vậy? Hình như hiểu chuyện hơn nhiều rồi.”
Lâm Tư Diệu nhướng mày, không nói gì, cũng chỉ có cô nàng này mới đi khen hai con vật hiểu chuyện, hắn ngồi xuống gốc cây, vận khí để nghỉ ngơi.
Tô Thuỷ Liễm thấy Lâm Tư Diệu thẳng nhắm mắt dưỡng thần thì không làm phiền hắn nữa, nàng lẳng lặng nhìn khung cảnh xung quanh, nghe tiếng ve kêu râm ran, thỉnh thoảng có tiếng hót thánh thót ngọt ngào của những loài chim nhỏ như chim vàng anh và chim chiền chiện, nàng dựa vào thân cây từ từ tiến vào mộng đẹp.
Trong mơ, dường như nàng được trở về nhà họ Tô, ngồi trong tiểu viện tinh xảo tinh xảo lộng lẫy của mình, vừa phơi nắng vừa đọc sách giải trí, thỉnh thoảng cười nói vài câu với nha hoàn đi theo.
Bỗng nhiên cảnh tượng thay đổi, nàng đến phòng của lão thái gia, cầm cẩn thận bức thêu Tô Châu “Thanh Minh Thượng Hà Đồ” mà nàng đã dành rất nhiều thời gian để thêu, đợi một lúc lâu cũng không thấy lão thái gia và đại ca đâu, chỉ thấy nhị nương và Thủy Diễm cướp bức thêu Tô Châu mà nàng còn không nỡ cầm mạnh tay, còn đẩy nàng một cái thật mạnh.
Trong lúc hoảng hốt, nàng nghe nhị nương lạnh lùng nói: Tô Thuỷ Liễm, hàng thêu Tô Châu không phải mình ngươi lộng hành muốn làm gì thì làm. Ta không có! Tô Thuỷ Liễm rất muốn nói nhưng nàng lại lực bất tòng tâm, từ từ cảnh tượng trước mặt, lời nói bên tai dần mơ hồ, càng ngày càng mơ hồ, cho đến…