Bỏ đi, đợi người đó tỉnh lại rồi hỏi thăm sau. Rồi sau đó cúi đầu, động tác trong tay không dừng lại.
Sau khi nước canh đậm đà được nấu xong rồi, Tô Thủy Liễm đổ đẩy bát cho mình và hai con sói con, sau đó lấy gà rừng hơi mặn, cắt một miếng thịt chân cho hai con sói con, bản thân ăn một ít dâu rừng và canh thịt.
Sau đó, nàng đi đến bên cạnh người mặc đồ đen, khom người, sờ nhẹ vào trán hắn, không nóng như lửa, có lẽ sẽ không có vấn đề gì nghiêm trọng. Chỉ là, cứ hôn mê như vậy không biết bao giờ mới tỉnh. May mà cho hắn uống thứ tinh thể chất lỏng màu lục đó, xem ra cũng có tác dụng bổ khí dưỡng thần, hắn lại uống một thìa nhỏ nữa, hôn mê mấy ngày không ăn không uống cũng sẽ không sao đâu.
...
Sáng sớm hôm nay, sau khi Tô Thủy Liễm đứng dậy đã lấy một mảnh đá vẽ thêm một vạch ngang trên tường đá, cũng đã đến ngày thứ năm rồi, nàng quay lại nhìn người đàn ông nằm trên tấm da hổ rồi lại thở dài, nấu không phải hô hấp ổn định, còn nghĩ hắn ngất rồi.
Nàng chải lại mái tóc dài, chỉnh lại quần áo, chuẩn bị ra suối rửa mặt ngâm chân như mọi ngày.
Sau khi Tô Thủy Liễm ra khỏi hang, người đàn ông đang nằm từ từ mở mắt ra, trong đôi mắt hắn chứa đầy sự lạnh lùng.
Như vậy cũng không chết? Từ đáy lòng Tư Lăng cười tự giễu.
Nhìn xung quanh một vòng, phát hiện đây là hang sói, bên cạnh có hai con sói con đang ngủ rất say. Lẽ nào chính là hai con sói này đã cứu mình?
Hắn kinh ngạc nhíu mày, nhưng lập tức gạt đi suy nghĩ đó của mình, nhìn dải vải bông đang quấn quanh phần bụng và eo một cách ngay ngắn như một kiệt tác nghệ thuật và toàn thân không có bất kỳ vết máu nào, sạch sẽ giống như chưa từng trải qua trận chiến đấu quyết tử, Tư Lăng đoán rằng có người đã cứu hắn chứ không phải sói.
Thế nhưng ai lại có y thuật thần kỳ như vậy, có thể cứu hắn khỏi bàn tay Tử Thần?
May mắn thay, phát hiện không chỉ có Nhuyễn Cốt Tán và độc Xích Cưu đã được loại bỏ hoàn toàn, ngay cả sự đau đớn do kiếm trên phần bụng và eo cũng không còn.
Hắn còn đang nghi hoặc thì cửa hang truyền tới tiếng "Sột soạt sột soạt", Tư Lăng vội nhắm mắt giả vờ chưa tỉnh.
Người đến là Tô Thủy Liễm vừa rửa mặt về còn hái một ít rau dại bên dòng suối, nàng đặt giỏ mây xuống, đi đến bên người đàn ông rồi cúi người xuống, thấy hơi thở hắn vẫn trầm ổn và hôn mê như cũ, cũng không quan tâm hắn nữa, gọi hai con sói con dậy: "Tiểu Thuần, Tiểu Tuyết, dậy thôi. Hôm nay chúng ta còn có rất nhiều việc phải làm đấy. Nhanh lên, nếu không các ngươi sẽ không có canh thịt rau dại đâu."
Nàng vừa nói vừa vỗ đầu hai con sói con.
Không nằm ngoài dự đoán của nàng, chỉ cần nghe thấy hai từ canh thịt, hai con sói con sẽ lập tức bật dậy, như thể trước đó chỉ là vờ ngủ.
"Ha ha, được rồi, ta đi hầm canh, các ngươi đi đến bên suối rửa móng vuốt đi, uống chút nước rồi quay về, đừng chạy xa quá biết chưa?""
Sau khi Tô Thủy Liễm dặn dò xong, hai con sói con lắc đầu vẫy đuôi chạy ra khỏi hang đến bên dòng suối nhỏ, sau đó nàng lắc đầu cười rồi vào trong hầm canh thịt.
Tô Thủy Liễm nghĩ bản thân bắt đầu học cách giao tiếp với sói từ lúc nào vậy? Vậy mà bọn chúng cũng có thể hiểu. Ha ha, chắc là sợ ở một mình trong rừng lâu rồi, cứ không nói chuyện như vậy sợ đã mất đi chức năng ngôn ngữ rồi.
Nàng lắc lắc đầu, không nghĩ những chuyện này nữa, ngâm nga giọng điệu mềm mại nghìn bài một điệu, vui vẻ hầm canh thịt rau dại.
Nghĩ sau khi ăn cơm xong sẽ đưa hai con sói con ra ngoài bắt một ít cá, cũng không biết động tác của chúng dưới nước có nhanh nhẹn như trên cạn hay không. Vừa rồi nhìn thấy dưới con suối nhỏ có rất nhiều cá to bằng hai ba ngón tay.
Mùa hè đến, cá cũng to rồi. Còn có một ít tôm càng xanh cũng nhảy nhót chui khỏi đáy suối để thở.
Ừm, nghĩ đến đây, Tô Thủy Liễm nuốt nước miếng, sau khi đến đây vẫn không rời xa thịt động vật, thật nhớ mùi vị của cá và tôm.
Ánh mắt Tư Lăng không chuyển nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tô Thủy Liễm, thật ngạc nhiên, vậy mà lại là một cô gái trông có vẻ không rành chuyện thế gian đã cứu mình. Hắn lập tức tự giễu thầm nghĩ: Cũng vì không rành chuyện thế gian, nên mới dám cứu mình. Nghĩ đến tiếng xấu của hắn trên giang hồ, ai không biết Tư Lăng là sát thủ đứng đầu Các Phong Dao và đứng thứ ba trong giang hồ chứ.
Nghĩ như vậy, trong đôi mắt băng giá của Tư Lăng lộ ra chút tức giận: Phong Thanh Nhai, Tư Lăng ta tuân theo giao phó của lão các chủ trước khi chết, dốc sức vì Các Phong Dao, từ trước đến nay chưa từng có ý nghĩ khác. Nhưng ngươi lại không thể cưỡng lại sự xúi giục ác ý của những kẻ bên dưới, thậm chí cho ta uống hai loại thuốc độc, cuối cùng còn phái đám Tư Tháp chặn gϊếŧ ta nghìn dặm.
Thủ đoạn thấp kém như vậy, xem Các Phong Dao ở trong tay ngươi có thể chống đỡ được bao nhiêu năm? Nếu không phải bản thân đã nhận đại ân của lão các chủ đã qua đời. Lần truy gϊếŧ này cứ kết thúc như vậy, đương nhiên, đừng nghĩ đến lần sau.