Nghĩ một chút, Tô Thủy Liễm cởi dao găm buộc ở bắp chân, cắt áo quần ở phần eo và bụng, nhìn thấy những vết thương đó mà giật mình, cố nhịn cảm giác khó chịu đang cuộn trào ở bụng dưới, bàn tay run rẩy nhúng tinh thể chất lỏng trong hồ lô vào đầu ngón tay, hết lần này đến lần khác xoa nhẹ lên trên miệng vết thương của hắn.
Cho đến khi miệng vết thương trên cơ thể ngừng chảy máu mới đừng lại, lấy từ trong túi đồ chiếc áσ ɭóŧ duy nhất làm bằng vải bông, không chút suy nghĩ đã xé ra xâu thành một mảnh dải rộng mười phân, lúc nhỏ đã học cách băng bó vết thương từ anh họ lúc anh họ băng bó cho chim sơn ca, quấn từng vòng vào vết thương của hắn. Cho đến khi không nhìn thấy vết máu nào hay ngửi thấy mùi máu nồng nặc.
Nàng ra dòng suối nhỏ rửa tay, lấy miếng vải còn lại thấm chút nước sạch rồi quay về chỗ cũ, sau khi lau mặt cho người áo đen lại lau sạch vệt máu trên tay. Rồi lau sạch vết mồ hôi trên mặt, thật sự là mùa hè, chỉ mới bận rộn một chút đã nóng đến mức mồ hôi nhễ nhại rồi. Nhưng, nhìn người mặc đồ đen đã sạch sẽ không còn vết máu nào, đã cảm thấy vừa mắt hơn nhiều.
Như vậy có phải tốt hơn nhiều không. Tô Thủy Liễm vỗ tay, sau khi đi quanh người mặc đồ đen hai vòng bèn chống cằm suy nghĩ một lúc rồi thở dài: "Gần như đã dùng hết lọ thuốc chữa bệnh kỳ diệu, còn xé chiếc áo duy nhất ta có thể thay, sao cũng không thể bỏ mặc hắn không lo lắng? Lỡ như chúng ta bỏ đi, hắn bị những con dã thú đi ra ngoài kiếm ăn tha đi thì thật phí công sức của ta.""
Nàng vẫy tay, cũng không quan tâm hai con sói con có hiểu lời nàng nói hay không: "Tiểu Thuần, Tiểu Tuyết, xem ra chúng ta phải trì hoãn việc rời khỏi khu rừng rồi, ta cũng không thể đỡ người đàn ông lớn như vậy, phải nghĩ cách mới được."
Tô Thủy Liễm đưa theo hai con sói con đi nhặt được rất nhiều nhánh cây đã khô, định đan một tấm lưới dây đủ lớn để một người nằm xuống giống như cách đan giỏ mây, sau đó kéo về hang núi.
Sau khi hạ quyết tâm, Tô Thủy Liễm cho hai con sói coi ăn vài miếng thịt khô và trái cây, chính nàng cũng ăn hai quả táo dại, uống mấy ngụm nước, lấy miếng vải bông thấm nước làm ẩm bờ môi người áo đen rồi vắt một ít nước cẩn thận cho vào miệng hắn.
Nàng kiểm tra hơi thở của hắn, dường như ổn định hơn lúc trước rất nhiều.
Sau đó, ngồi đan lưới dây trên mặt đất trống cách người áo đen không xa.
Nàng không khỏi than thở: Thật vất vả mới chuẩn bị xong kế hoạch ra khỏi khu rừng như vậy, cuối cùng phải gác lại kế hoạch bởi sự đồng cảm không thể buông bỏ của mình. Nếu như sau khi hắn tỉnh dậy có thể chỉ đường đến thôn gần đây thì tốt rồi, nếu không thì nàng thực sự là đang lãng phí lời gian. Làm không tốt còn mất mạng.
Vừa nghĩ đến bản thân có thể sẽ bị người khác lấy oán trả ơn, tình cảnh bi thảm nơi hoang dã, Tô Thủy Liễm không khỏi rùng mình toàn thân nổi da gà, có lẽ nào... sẽ không đâu ...sẽ không đối xử như vậy với mình chứ?
Nhưng, mình cũng không sợ hắn, còn có hai sói con bên cạnh, ít nhất cũng có thể dọa hắn, cảm thấy có gì không đúng thì bỏ chạy, gần hang núi là địa bàn của mình rồi. Ở đâu có thể trốn, ở đâu có đường tắt, nàng đã sớm quen thuộc. Nghĩ như vậy, Tô Thủy Liễm cũng yên tâm hơn, tập trung đan lưới mây.
...
Trước khi hoàng hôn buông xuống, Tô Thủy Liễm và hai sói con sẽ kéo người áo đen về hang núi.
Đầu tiên trải tấm da hổ lên trên cành khô dày, sau đó kéo người mặc đồ đen lên trên tấm da hổ, thật vất vả mới thu xếp xong mọi chuyện, nàng mệt rã rời ngã trên mặt đất.
Dọc trên đường đi, nàng không dám nhàn nhã như lúc trước, cũng không dám vừa đi vừa nghỉ ngơi, sợ đến tối vẫn chưa thể về hang núi. Cuối cùng bây giờ cũng an toàn rồi.
"Ô ô" hai con sói con vây quanh nàng kêu thút thít, như thể đang phàn nàn chúng đang đói.
"Ha ha...được, ta đi hầm canh thịt cho các ngươi ăn. Ngoan ngoãn nghỉ ngơi trước đi, hôm nay Tiểu Thuần Tiểu Tuyết cũng vất vả rồi."
Tô Thủy Liễm đấm đôi chân nhức mỏi, giãy giụa đứng dậy, đi đến bên thạch nhũ chuẩn bị hầm canh thịt.
Xem ra, lần sau muốn ra khỏi khu rừng phải bước không ngừng ra ngoài trước khi trời tối, hoặc là phải cầm theo ngòi lửa. Một ngày hai ngày không ăn đồ ăn nóng hình như có chút không quen.
Chỉ là, nhìn người mặc đồ đen chạy nhanh như vậy, dường như là khinh công được miêu tả trong Những điều kỳ lạ. Bản thân không biết, vì vậy, đoán rằng cho dù đi nhanh thì trong một ngày bản thân cũng không thể ra khỏi khu rừng. Huống chi, cho dù ra khỏi khu rừng, cũng không biết có thể tìm được thôn xóm để tá túc hay không.