Phu Quân Của Ta Là Sát Thủ

Chương 7: Sói con

Là cháu gái trưởng dòng chính nhà họ Tô, còn là tú nương đứng đầu “Hàng thêu Tô Châu” năm năm liên tiếp, cuộc sống của nàng không thể nói là không đẹp đẽ, không thoải mái. Huống chi, dựa vào địa vị và danh vọng của nhà họ Tô ở thành Tô Châu, bản thân nàng cũng không cần phải tự tay làm mấy chuyện vặt vãnh này. Mà tay nàng lại được bảo vệ vô cùng kỹ càng, chỉ dùng để cầm châm thêu thùa.

Chẳng qua hiện giờ mình làm gì còn có cơ hội ngồi chờ thức ăn dâng đến tận miệng? Chỉ có tay làm hàm nhai thì mới có thể tồn tại được. Tuy rằng thân thể này không phải là Tô Thủy Liễm, nhưng hồn phách lại là Tô Thủy Liễm. Từ nay về sau, ‘nàng’ chính là Tô Thủy Liễm, Tô Thủy Liễm chính là ‘nàng’.

Suy nghĩ hồi lâu, cho đến khi chiều hôm bao phủ, Tô Thủy Liễm vẫn không dám bước tới đυ.ng vào ba cái xác dã thú này. Nàng nắm chặt tay, sau khi hít sâu một lượt, nàng quyết định cầm dao găm bắt đầu làm việc. Không sai, là làm việc. Coi hành động này đơn giản chỉ là đang làm việc, nàng không tin bản thân không thể kìm chế được sự khẩn trương và sợ hãi ở trong lòng.

Nhưng vừa bước tới, lại nghe thấy phía sau truyền tới tiếng “xào xạc xào xạc”, ngay sau đó có hai con cún nhỏ màu trắng lăn ra ngoài. Ách, thấy bọn nó “Ô ô” với hai con sói lớn đã đông cứng, Tô Thủy Liễm hiểu ra, bọn chúng ắt hẳn là hai con sói con, chui ra đây để tìm cha mẹ của mình.

Khóe mắt Tô Thủy Liễm có chút ướŧ áŧ, không khỏi cảm thấy hổ thẹn vì suy nghĩ muốn lột da rồi ăn thịt cha mẹ bọn chúng. Nàng bước tới bế hai con sói con có vẻ như vừa mới được sinh ra không lâu này lên, nhẹ giọng nói: “Đừng buồn, ta giúp các ngươi an táng bọn chúng nhé?”

Hai con sói con cũng không né tránh Tô Thủy Liễm, “Ô ô” hai tiếng, nhìn đôi mắt trong veo của bọn chúng, nàng cứ có cảm giác bọn chúng có thể nghe hiểu lời nói của mình.

Đặt hai con sói con lên trên một đống cỏ, cầm dao găm đào một hố đất, mất nửa ngày cũng mới chỉ đào được một chiếc hố nhỏ.

Tô Thủy Liễm không khỏi có chút nôn nóng, sắc trời đã sắp tối rồi, còn không biết buổi tối có xuất hiện dã thú càng thêm hung mãnh ra ngoài kiếm ăn hay không, mình lại thân cô thế cô, còn mang theo hai con sói con, nên đi nơi nào chứ?

Quay đầu lại liếc mắt nhìn hai con sói con đang ngoan ngoãn ngồi xổm tại chỗ, nàng không khỏi bật cười, không nghĩ tới không gặp được người, lại gặp được hai con sói nhỏ này.

Hai con sói con cũng nhận thấy ánh mắt của Tô Thủy Liễm, thấy nàng nhìn chằm chằm mình, giống như cảm thấy khó hiểu, bèn “ô ô” hai tiếng, sau đó té ngã lộn nhào đi tới chiếc hố bên cạnh Tô Thủy Liễm, học theo nàng bắt đầu đào đất.

Tô Thủy Liễm vừa thấy hành động này của bọn chúng, cũng không tiếp tục suy nghĩ mấy điều viển vông, hoàn thành nốt công việc chưa xong, đào một hố đất lớn, lớn đến mức đủ chứa hai con sói lớn mới ngừng.

...

“Được rồi.”

Tô Thủy Liễm rải mấy viên đá theo hình vòng tròn ở chỗ chôn hai con sói lớn, để tránh việc sau này mang hai con sói con trở lại lại không tìm thấy chỗ này. Tuy rằng không biết có thể bình an ra khỏi cánh rừng này hay không, cũng không biết sau còn có cơ hội đến đây hay không, nhưng nàng đã quen với việc đánh dấu bất cứ thứ gì do bản thân làm ra.

Phủi đi đống bụi đất ở tay, ra sức kéo con hổ trắng kia, sau đó bèn nói với hai con sói con: “Các ngươi đang ở đâu vậy? Mang ta tới đó được không?”

Hai con sói con đi vài vòng quanh chiếc hố vừa mới lấp, sau đó mới bước tới bên cạnh Tô Thủy Liễm, ngẩng đầu “ô ô” vài tiếng, cắn một cái vào chân trước của con hổ trắng, giúp nàng kéo xác con dã thú này đi, cũng ý bảo Tô Thủy Liễm mau đi theo bọn chúng.