Tô Thủy Liễm lại đỡ trán khó hiểu: Nhìn vào đống trang sức này thì không tài nào xác định được, chẳng phải là ngân nguyên bảo và bạc vụn đã không được phép lưu thông nữa sao? Trước năm ngoái đúng là vẫn dùng bạc đúc thành đồng bạc, nhưng mà bắt đầu từ năm ngoái chỉ được dùng tiền do nhà nước quy định mà? Vì sao trong tay nải này lại có khoảng mười lượng ngân nguyên bảo và bạc vụn chứ?
Nhìn bộ quần áo trên người, cũng không giống là người hay lang thang ở trong núi. Lại nhìn gương đồng, xem nửa ngày cũng không thể nhìn ra được gì, chỉ loáng thoáng nhìn thấy khuôn mặt một cách đại khái, nhưng chắc chắn không phải là Tô Thủy Liễm.
Hơn nữa trên đầu búi kiểu tóc vân kế, tóc đen rủ xuống hai vai, vầng trán trơn bóng khiến Tô Thủy Liễm tin chắc người này không phải là mình.
Nàng buồn bực đặt tay nải xuống, chán nản ngồi ở dưới một gốc cây thô to, đấm hai chân vô lực, đau khổ suy nghĩ về đủ thứ nguyên do. Một lúc lâu sau cũng không nghĩ ra được gì, lại bị tiếng òng ọc vang lên trong bụng nhắc nhở: Cơ thể này suy yếu như vậy rõ ràng là bị đói.
Ngay sau đó nàng lại bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện: Không phải là do thân thể này bị chết đói, sau đó bị hồn phách của mình chiếm đấy chứ? Trời ơi! Như vậy không phải là đoạt xá sao? Theo như truyền thuyết nói thì là “Mượn xác hoàn hồn”? Tô Thủy Liễm ngây người, như vậy thì ‘Tô Thủy Liễm’ thật sự ở đâu? Đã chết rồi sao?
Chỉ là không đợi cho Tô Thủy Liễm suy nghĩ quá nhiều, cách đó không xa truyền đến tiếng dã thú điên cuồng hét lên, ngay sau đó là tiếng đánh nhau vô cùng ác liệt. Nàng bỗng nhiên bừng tỉnh, lúc này mới nhớ lại nơi này chính là núi rừng, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện dã thú ăn thịt người, vẫn nên mau chóng tìm một chỗ trốn trước.
Cầm tay nải ở trên mặt đất lên, chống cành cây cố gắng đi ngược về phía phát ra tiếng kêu gào của dã thú. Nhưng sau khi tiếng gào rống vang lên không ngừng, cánh rừng cách đó không xa lại lần nữa trở về sự tĩnh lặng như lúc đầu.
Tô Thủy Liễm đứng tại chỗ lắng nghe trong chốc lát, xác định đã không còn tiếng gào rống. Nàng nghĩ ngợi một lúc, chống cành cây chậm rãi bước về phía phát ra tiếng động vừa rồi. Hy vọng sẽ giống như những gì mình nghĩ. Tô Thủy Liễm nắm chặt cành cây và tay nải trên tay, vì quá khẩn trương mà tim đập liên hồi. Nếu là suy đoán sai, cái mạng đi mượn này của nàng cũng sẽ không còn.
Nhìn cảnh tượng máu me trước mắt, Tô Thủy Liễm cố kìm chế sự nôn mửa, chống đỡ cơ thể kiệt quệ, trên khuôn mặt nhỏ đột nhiên nở một nụ cười kỳ dị, để lộ ra nội tâm vui sướиɠ của nàng.
May quá, có đồ ăn rồi, cuối cùng mình cũng có thể tiếp tục tồn tại.
Tuy rằng nhìn qua cũng không dễ xử lý một chút nào.
Một con hổ trắng to gấp bốn nàng, còn có hai con sói lớn.
Nàng run rẩy lại gần mấy con dã thú vì đánh nhau mà chết, móc ra con dao găm không biết có dùng được hay không.
Cuối cùng, Tô Thủy Liễm lại không biết nên xuống tay từ đâu.
Lột da, cắt nhỏ, sau đó nướng lên. Đây là những từ nàng đọc được trong sách vào lúc rảnh rỗi, chỉ là từ trước đến nay cũng không hề nghĩ tới bản thân lại có một ngày được ‘tự mình trải nghiệm’.