Phu Quân Của Ta Là Sát Thủ

Chương 4: Xuyên qua

“Đại phu nói như thế nào?” Bên trong phòng nghỉ bên ngoài phòng giải phẫu của y quán, một vị thái thái nhà giàu trên dưới 40 tuổi nắm lấy tay Tô Đình Dực, vội vàng hỏi. Bà chính là đương gia chủ mẫu nhà họ Tô hiện giờ — chính thê Lý Như Hi của Tô Phóng Hoa, lúc này bà nào còn dáng vẻ đại thái thái trầm ổn điềm tĩnh ngày thường, trên khuôn mặt chứa đầy vẻ lo lắng.

“Nương.” Tô Đình Dực nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của Lý Như Hi, nhẹ giọng kêu một tiếng, nhưng lại nói không nên lời, chỉ lắc đầu một cái.

“Dực Nhi, con nói vậy là có ý gì?” Lý Như Hi cuối cùng cũng không nhịn được nửa, hai mắt lập tức rơi lệ. Nha hoàn đi theo bên cạnh cũng khẩn trương nhìn đại thiếu gia, hy vọng kết quả sẽ không làm thái thái tuyệt vọng.

“Đại phu nói...” Tô Đình Dực sắp xếp lại những lời đại phu vừa nói, thật cẩn thận lựa những lời nói sẽ không khiến người ta vừa nghe đã ngất xỉu: “Đại phu nói, muội muội, muội muội bị thương ở đầu, trước khi máu bầm tan hết, có lẽ sẽ hôn mê mấy ngày.”

Đây chỉ là loại khả năng thứ nhất, hơn nữa tỷ lệ còn rất nhỏ, khả năng lớn nhất, chính là... Từ bây giờ sẽ trở thành người thực vật, nếu trong vòng nửa năm không có chút tiến triển nào, e là... Tô Đình Dực nghĩ đến loại khả năng này, bèn không nhịn được mà vung nắm đấm đấm vào bức tường xi măng bên cạnh.

“Đại thiếu gia!” Nha hoàn bên cạnh Lý Như Hi nghe thấy thế, không khỏi kinh hô một tiếng.

Lý Như Hi nhìn về phía con trai, nghe xong lời hắn nói, tâm trạng cũng trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều. Thấy con trai như vậy, bà còn tưởng rằng Tô Đình Dực đang tức giận với những kẻ đã hãm hại Thủy Liễm.

Lý Như Hi bèn lên tiếng an ủi con trai: “Không nguy hiểm đến tính mạng là được rồi. Ngoài ra, nương nghĩ chúng ta không thể tiếp tục ngồi chờ chết, cái chết của nha hoàn đưa tin kia quá kỳ quặc. Kẻ đứng đằng sau cũng không cần phải đoán, chắc chắn là con tiện nhân kia. Ngày mai nương sẽ quay trở về nhà ông ngoại con, nghe nói hai đứa con trai trời đánh nhà họ Đặng kia tham gia tổ chức nào đó, vài ngày trước còn mượn tiền ở khắp nơi... Hừ, nương cũng không tin không nắm được nhược điểm gì của con tiện nhân kia, để nhà bọn họ chó cắn chó đi.”

Lý Như Hi lạnh lùng hừ một tiếng. Hai mắt toàn là đao sương kiếm băng. Lại dám làm hại con gái của bà, đúng là chán sống!



Tô Thủy Liễm tỉnh lại từ cơn mê, cảnh tượng xung quanh hoàn toàn không phải là y quán thành Tô Châu của người phương Tây năm thứ hai mươi ba thời Dân Quốc, mà là một rừng cây với cành lá vô cùng tươi tốt.

Rừng cây? Tô Thủy Liễm chớp mắt, chống đỡ cơ thể suy yếu gần như không có một chút sức lực nào, sau khi mơ hồ quan sát hoàn cảnh xung quanh một lượt, nàng lại khó hiểu cúi đầu nhìn bản thân: “Ủa?”

Bộ quần áo này hình như không phải là bộ quần áo mình mặc sáng nay, chẳng lẽ là nha hoàn đã thay bộ khác lúc mình hôn mê? Nhưng cũng không phải là loại tơ lụa sang quý này chứ, cho dù bản thân từ trước đến nay cũng không yêu cầu gì nhiều về trang phục, nhưng điều kiện tiên quyết là phải thoải mái. Hai nha hoàn hầu hạ nàng từ nhỏ cũng biết được việc này, thế nên trang phục từ trong ra ngoài của nàng đều được làm từ vải bông mịn, tơ tằm. Nhưng bộ quần áo thoạt nhìn đẹp đẽ quý giá trên người này, quả thật là ngột ngạt, không hề thoải mái một chút nào, hoàn toàn không phải là quần áo của nàng.