Tô Thủy Diễm cúi đầu nhỏ giọng đáp. Trong lòng lại vô cùng thấp thỏm bất an. Cho dù vị trưởng tỷ con dòng chính nơi nào cũng đè mình một đầu này may mắn mà không chết, e là cũng không thể nào tham gia vào cuộc thi lớn ngày mai. Ừm, nương nói không sai, bản thân phải chuẩn bị cho thật kỹ, nếu có thể thành danh tại cuộc thi này, vị trí người đứng đầu “Hàng thêu Tô Châu” còn không phải là dễ như trở bàn tay sao? Về phần đại thiếu gia nhà họ Vương, chắc chắn sẽ chọn mình mà không phải là Tô Thủy Liễm đúng không? Nhà họ Vương nhìn trúng Tô Thủy Liễm còn không phải là vì tay nghề của hàng thêu Tô Châu sao! Trong lòng Tô Thủy Diễm tràn đầy tự tin, bắt đầu trở nên kiêu căng ngạo mạn. Đi theo mẹ đẻ nhanh chóng trở về tiểu viện.
Trong thư phòng tại chủ viện nhà họ Tô.
“Bang!” Trên bàn truyền tới một tiếng vang lớn, ly sứ Thanh Hoa lập tức vỡ vụn.
Lão thái gia nhà họ Tô ngồi ở vị trí chủ vị trợn mắt tức giận nói:
“Là ai truyền lời? Kêu Thủy Liễm tới viện của ta? Cái nhà này dù là con cả đang nắm quyền, nhưng ta còn chưa chết đâu!”
Tuy rằng năm nay lão thái gia đã ngoài 80, nhưng lúc tức giận vẫn vô cùng mạnh mẽ.
“Phụ thân bớt giận!” Gia chủ nhà họ Tô, cũng chính là con trai cả của lão thái gia - Tô Phóng Hoa vội vàng đứng dậy, khom lưng nhận tội với lão thái gia: “Hai ngày nay nhi tử vội vàng chuẩn bị cho cuộc thi lớn quốc gia kia, quả thật không biết Thủy Liễm lại xảy ra chuyện. Theo như những gì nhi tử đã điều tra, ngày ấy là đại nha hoàn của Đình Dực tới tiểu viện của Thủy Liễm, nói là Đình Dực đang ở chỗ của phụ thân. Thủy Liễm tới viện của phụ thân, nào biết cũng không hề có bóng dáng của Đình Dực và phụ thân, chỉ là không biết tại sao lại va vào góc bàn, sau đó chảy máu không ngừng... Chuyện này, nhi tử vẫn chưa thể điều tra được.”
Tô Phóng Hoa bẩm báo với lão thái gia những gì mình điều tra được, chỉ là trong lòng cũng có chút nghi ngờ. Dựa theo tính cách điềm tĩnh bình thản của Thủy Liễm từ trước đến nay, sẽ không thể nào không mang theo nha hoàn mà ra cửa. Hơn nữa dựa theo lời hai nha hoàn bên cạnh Thủy Liễm nói, lúc Thủy Liễm ra cửa còn mang theo bức tranh thêu lớn dùng để tham gia buổi triển lãm hàng thêu Tô Châu. Chẳng qua sau khi xảy ra chuyện, theo như lời của những người phát hiện ra chuyện này sớm nhất hai là nha hoàn quét sân ở viện lão thái gia và con trai lớn Tô Đình Dực, thế nhưng lại không hề tìm thấy bức tranh thêu này. Chuyện này e là không phải chuyện ngoài ý muốn, mà là có người đã bày mưu để hãm hại Tô Thủy Liễm. Chỉ là hiện giờ...
“Nha hoàn của Đình Dực đâu?” Lão thái gia cũng đã nghĩ tới những vấn đề phức tạp ở bên trong, ông ấy ngay lập tức đặt câu hỏi.
“Lúc nhi tử phái người tìm được nha hoàn đó, nàng ta đã... đã rớt xuống hồ, chết rồi.”
“Hỗn trướng!”
Lão thái gia tức giận đập bàn đứng dậy: “Chuyện này sao có thể là chuyện ngoài ý muốn, rõ ràng là mưu hại! Nha đầu Thủy Liễm kia... Haizz... Con mau chóng tăng thêm người, cho dù là bất cứ giá nào cũng phải điều tra ra được nguyên do.” Lão thái gia nhíu mày phân phó con trai cả, cuối cùng, lại nói thêm một câu: “Cuộc thi ngày mai... Kêu nha đầu Thủy Diễm chuẩn bị cho thật kỹ, cho dù như thế nào, nhà họ Tô cũng không thể không có ai tham gia.”
“Vâng. Nhi tử sẽ đi căn dặn Thủy Diễm.” Tô Phóng Hoa cúi đầu đáp.