Giáo Bá Nói Muốn Thử Xem Ta Phê

Chương 4: Muốn kết giao bạn bè

𝑬𝒅𝒊𝒕𝒐𝒓: 𝑾𝒆𝒐~

Buổi chiều bị hắn hôn quá, quai hàm còn ẩn ẩn đau, Úc Thanh cảm giác khoang miệng còn tràn ngập mùi vị của hắn, giống như nùng liệt hormone cùng với hương vị cây thuốc lá. Cậu vốn dĩ hẳn là cảm thấy chán ghét, nhưng mà hồi tưởng lại cả người muốn nhũn ra.

Lục Giang Nam vứt bỏ tàn thuốc, ánh lửa xoẹt xoẹt rơi trên mặt đất, giây tiếp theo bị hắn hung hăng dẫm tắt: “Trong WC ánh sáng không tốt, tôi không thấy rõ.”

Sợ Úc Thanh không nghe hiểu lời hắn nói, ánh mắt hắn đi xuống, nhìn vào hạ thân của bộ trang phục Úc Thanh: “Cậu cởi, tôi muốn nhìn kỹ lại xem.”

“…… Cậu, cậu biếи ŧɦái!” Úc Thanh buột miệng thốt ra, nhưng lời vừa ra khỏi miệng liền có chút hối hận, vội vàng im lặng.

Chỗ này là nơi thuê phòng của nhiều học sinh, vạn nhất bị nghe được một chút động tĩnh, Úc Thanh phỏng chừng cũng muốn biến thành “Nhân vật phong vân” trong trường học, cõng cặp sách xám xịt thôi học.

“Mắng tới mắng lui liền cũng là một câu này.” Lục Giang Nam đi về phía trước vài bước, dễ như trở bàn tay mà đem Úc Thanh nhốt vào trong lòng ngực, đều giống như nhốt một con gà con: “Muốn hay không anh trai dạy cậu như thế nào mắng chửi người?”

“Kẻ lừa đảo, cậu rõ ràng nói làm cái kia liền buông tha tôi.” Úc Thanh sức lực nhỏ, bị hắn giam ở trong ngực không thể động đậy, tức giận đến mặt đều đỏ: “Cậu đến tột cùng là muốn làm cái gì!”

“Muốn cùng cậu kết giao bạn bè.” Lục Giang Nam ngẩng đầu nhìn trước mắt địa phương chật chội, kiến trúc cổ xưa: “Cậu ở nơi này?”

“Cậu quan tâm cái rắm!”

Úc Thanh dùng sức, muốn đem Lục Giang Nam đẩy ra, ai ngờ phản tác dụng, mông vừa vặn cọ đến hạ bộ Lục Giang Nam, Lục Giang Nam kêu lên một tiếng, cười nói: “Đừng lộn xộn, bằng không anh trai liền ở chỗ này thao cậu…… Tựa như chiều nay vậy.”

Phía sau lưng Úc Thanh chợt lạnh, thời gian này sẽ có học sinh tan tiết tự học buổi tối đi qua lại, nếu cứ nháo lên như vậy khẳng định sẽ khiến cho người khác chú ý.

“Tôi không nghĩ muốn cùng cậu kết giao bạn bè.” Úc Thanh kiệt lực đứng thẳng, muốn cách xa ngực Lục Giang Nam một chút: “Tôi cũng không cần bạn bè, có thể hay không buông tôi ra?”

“Không buông, trừ phi cậu đáp ứng tôi.”

Lục Giang Nam liếc mắt nhìn bốn phía, cúi đầu ở sau cổ Úc Thanh ngửi ngửi: “Dùng dầu gội gì, lại thơm như vậy?”

Úc Thanh: “……”

Cậu thật sự rất muốn mắng người, chính là trong đầu đổi tới đổi lui liền chỉ có mấy cái từ ngữ kia, không hề có tí lực sát thương nào, vì thế đành phải nhấp môi giận dỗi, một bên tính toán phương pháp, rất nhanh thoát khỏi Lục Giang Nam.

“Tôi khát nước.” Thấy cậu không nói lời nào, Lục Giang Nam từ eo cậu đi xuống, tìm được tay cậu nắm chặt ở lòng bàn tay, lôi kéo cậu xoay người hướng tới cửa sắt lớn: "Cậu mang tôi đi tới chỗ đó uống ly trà đi, được không?”

Úc Thanh ước gì hắn chạy cách mình ra xa một chút, mới sẽ không dẫn sói vào nhà: "Tôi không! Cậu buông tôi ra!”

Ai ngờ Lục Giang Nam sức lực lại lớn đến cực kỳ, thời điểm hắn ôm cậu giống như ôm gà con, lôi kéo cậu tựa như kéo bao nilon, nhẹ nhàng vào cửa sắt, chỉ vào phía trước, trái, phải, hỏi phương hướng Úc Thanh ở lại chỗ nào.

Úc Thanh nổi giận đùng đùng mà nhấc chân đá hắn: "Cậu thật chán ghét, trên thế giới như thế nào sẽ có người như cậu ngang ngược vô lý như vậy, tôi đều nói không được……”

Cẳng chân trên bụng bị ăn một chân, Lục Giang Nam cư nhiên cũng không tức giận, khóe miệng mang theo ý cười, quay đầu lại nhìn chằm chằm đôi mắt Úc Thanh, thấp giọng uy hϊếp: “Lại không mang theo tôi đi lên, tôi liền ở chỗ này hôn cậu, cậu có tin hay không?”

Úc Thanh sợ tới mức vội vàng lấy tay che miệng lại, trong mắt tràn ngập hoảng sợ: “Biếи ŧɦái!”

Lục Giang Nam chậm rãi để sát vào cậu: “Nói hay không, hửm?”

Úc Thanh nhắm mắt lại, tuyệt vọng mà hướng bên phải vươn một ngón tay: “Lầu hai.”

Lục Giang Nam cúi đầu, “Ba” mà hôn hôn lên trán cậu: “Thật ngoan ”

Úc Thanh: "Cậu……!” Cậu dậm dậm chân, quả thực bị hắn chọc tức khóc.

Nơi này phòng ở có năm lầu, thang lầu men theo ánh đèn chợt lóe chợt lóe, trên vách tường đen thùi lùi, loang lổ một mảnh. Đứng ở chỗ rẽ lầu hai, có thể nghe thấy tiếng nước tí tách, Lục Giang Nam liếc mắt một cái, nguyên lai ở hành lang cửa sổ bên cạnh có cái hồ nước, mặt trên một loạt ba cái vòi nước, phỏng chừng là ngày thường ở chỗ này đánh răng rửa mặt.

"Cậu ở phòng nào?”

Úc Thanh vẻ mặt khuất nhục mà lướt qua hắn, từ cặp sách tìm ra chìa khóa, đi đến bên tay phải cửa phòng đầu tiên, không tình nguyện mà mở ra: “Vào đi.”

Hắn thuận tay mở đèn ra, ánh sáng nho nhỏ vào chiếu vào mi mắt Lục Giang Nam ——

Một chiếc giường, một chồng sách, một cái tủ gỗ cổ xưa, một cái bếp điện từ, một cái nồi sắt, mấy bộ chén đũa, góc tường còn có cái rương hành lý màu trắng gạo……

Bày biện đơn giản đến có chút quá mức.

Lục Giang Nam từ nhỏ đến lớn liền chưa từng thấy qua căn phòng khó coi như vậy.

Hắn nhíu nhíu mày: “Ở chỗ này sống đến giờ sao?”

“Khá tốt, không nhọc cậu lo lắng.” Úc Thanh ngoài miệng nói như vậy, vẫn là buông cặp sách, cầm lấy ấm nước đi vào múc nước: "Tôi không có lá trà, cho cậu một chút nước sôi được không?”

“Được.” Lục Giang Nam nhẹ nhàng gật gật đầu.

Trong phòng là nền xi-măng, giày đều không cần đổi, hắn duỗi người, xoa xoa cặp chân dài ở trên giường Úc Thanh ngồi xuống.

Úc Thanh đã nhanh đem nước trở về, liền thấy Lục Giang Nam lười biếng đặt xuống cánh tay dựa vào trên bàn sách, vóc dáng hắn cao, vốn dĩ không gian đã nhỏ hẹp liền trở nên càng thêm chen chúc.

Nghe thấy động tĩnh của cậu, Lục Giang Nam quay đầu, “Nơi này tiền thuê đắt sao?”

“Không đắt.” Úc Thanh có chút buồn bực: “Một học kỳ 800.”

“Rất tiện nghi.” Lục Giang Nam lộ ra một nụ cười xán lạn: "Cậu rất thích đọc sách?”

Hắn đem tay từ mép giường di chuyển đến trên giá bắt lấy một quyển, nhìn nhìn, tất cả đều là tiếng anh, hắn xem không hiểu.

“Ai cho phép cậu tuỳ tiện đυ.ng đến đồ vật của tôi?” Úc Thanh coi sách của mình như bảo bối, thấy thế vội vàng đem ấm nước đặt ở trên mặt đất, tiến lên muốn đem sách cướp về.

"Chậc chậc, đừng nhỏ mọn như vậy, bạn bè tốt chính là muốn chia sẻ thứ tốt cho nhau.”