Nghe lời nói vừa rồi của Lê Ngọ, hai ngày này Hồng thị đã đem tất cả đại phu của Tấn Thành đều mời tới đây, ngoài mặt thì làm cho mọi người thấy nàng đối đãi con vợ lẽ rất rộng lượng, nhưng thật ra đang muốn nhắc nhở cho mọi người biết Lê Thiên Duyên chỉ là một người thường. Nếu là võ giả thân thể có vấn đề gì đều là thỉnh dược sư xem bệnh, chỉ có người thường mới cần tìm đại phu.
Nhờ vậy cũng có thể phủi sạch quan hệ với chuyện Lê Thiên Duyên bị trúng độc, nghĩ đến Lê Ngọ nói câu kia "về sau đừng lại phí hoài bản thân nữa", xem ra hiện giờ toàn bộ người của Tấn Thành đều biết Lê Thiên Duyên là uống thuốc độc tự sát.
Mới vừa đem chén thuốc đổ vào bồn hoa cạnh cửa sổ, thì Lê Ngọ cũng vừa bưng thức ăn trở về, Lê Thiên Duyên cũng ngồi xuống bưng lên chén cháo thong thả mà ăn.
Lê Thiên Duyên đã quen với việc tích cốc, nhưng thân thể phàm nhân này lại chịu không nổi đói khát, ấm áp nước cháo vừa xuống bụng, ngay tức khắc cảm giác khó chịu liền giảm bớt.
Lê Ngọ đứng ở một bên không ngừng tò mò mà quan sát đối phương, hôm nay, hắn cảm thấy thiếu gia cùng ngày xưa không giống nhau, nhưng cũng không biêt là khác chỗ nào.
Chờ đến khi nhìn thấy Lê Thiên Duyên đã ăn gần xong, Lê Ngọ mới cười nói, “Thiếu gia, ngài không phải rất ghét tân phu lang sao, trong lúc ngài hôn mê, phu nhân đã thay ngài xử lý hắn.”
Khi nghe nhắc đến tân phu lang, Lê Thiên Duyên còn có chút phản ứng không kịp, suy nghĩ một lúc lâu mới nhớ ra, tân phu lang chính là song nhi Trừng Kỳ mà Lê phu nhân bắt nguyên chủ cưới trở về.
Hành Võ đại lục thật đúng là một thế giới kỳ lạ, ngoại trừ nam nhân, nữ nhân, thế nhưng còn có song nhi tồn tại. Song nhi bên ngoài cùng nam nhân không có gì khác nhau, chỉ có thân hình cùng sức lực không là bằng nam tử cường tráng, nhưng lại giống nữ nhân có thể mang thai sinh con, đặc điểm rõ ràng nhất để nhận biết song nhi chính là ở mắt trái sẽ có một nốt dựng chí đỏ tươi.
Tuy rằng song nhi có thể sinh con, nhưng tỉ lệ mang thai không cao bằng nữ nhân bình thường. Hơn nữa, đa số nam nhân đều yêu thích nữ nhân xinh đẹp và nhu nhược, vì thế địa vị của song nhi liền trở nên rất xấu hổ.
Nhưng nguyên chủ lại chung tình với Trừng gia đại tiểu thư Trừng Tư, thái độ của Trừng gia đối nguyên chủ cũng không rõ ràng. Bởi vì lúc trước tổ mẫu của Trừng gia đã từng nói đùa rằng sẽ gả Trừng Tư cho nguyên chủ, vì thế nguyên chủ liền coi những lời này là thật mà ghi tạc trong lòng.
Chỉ là nguyên chủ lại không biết Trừng gia chỉ là muốn treo hắn, nếu nguyên chủ có thể trắc ra linh căn vào được tiên tông thì Trừng gia sẽ thuận lý thành chương mà đem nữ nhi gả cho hắn, nếu là ngược lại thì coi như chưa từng có việc này.
Vì thế sau khi tiên tông tuyển nhận đệ kết thúc, thái độ của Trừng gia liền thay đổi 180° , Trừng Tư càng là tránh né không muốn gặp mặt. Đã xảy ra nhiều biến cố như vậy, nhưng nguyên chủ vẫn còn chưa có tỉnh ngộ ra, sau khi Ân thị qua đời không bao lâu liền chạy tới trước mặt mẹ cả nhắc tới hôn ước bằng miệng này. Nguyên chủ hy vọng nàng có thể vì chính mình đi Trừng phủ cầu hôn, kết quả lại cầu tới một cái song nhi xấu xí không ai thích.
Sau ngày tân hôn, Nguyên chủ liền đến chỗ mẹ cả Hồng thị đại náo một hồi, vừa nghe được tin này, Lê Bùi gấp trở về đem nguyên chủ ra đánh một trận.
Từ đây về sau tính tình của nguyên chủ liền thay đổi hoàn toàn, lúc đối mặt với người ngoài thì vâng vâng dạ dạ, khi trở về phòng nhìn thấy song nhi kia liền nổi trận lôi đình, có khi tàn nhẫn lên còn sẽ ra tay đánh người.
Nghĩ đến đây, Lê Thiên Duyên không khỏi âm thầm than thở, chính mình đầu thai vào một vị thiếu niên phế tài thì thôi đi, mấy trăm năm tu vi đều mất hết cũng không sao, nhưng không thể hiểu được lại nhiều ra một cọc nhân duyên. Hắn nhớ rõ ở Thiên Vẫn đại lục, có rất nhiều tu giả đến khi phi thăng vẫn còn độc thân, nguyên chủ thế nhưng mới mười lăm tuổi đã thành hôn.
Lê Ngọ thấy Lê Thiên Duyên nửa ngày không nói gì, nhịn không được mà gọi một tiếng: "Thiếu gia"
Lê Thiên Duyên phục hồi tinh thần lại, sau đó buông trong tay chén đũa nói, “Phu nhân xử lý như thế nào?”
Hồng thị cưới phu lang cho Lê Thiên Duyên, chính là muốn làm hắn khó chịu, cái gọi là xử lý khẳng định không phải đem người đuổi đi.
Vừa nghe Lê Thiên Duyên hỏi, Lê Ngọ lập tức cảm thấy vui sướиɠ khi người gặp họa nói, “Phu nhân nói, thiếu phu lang hầu hạ thiếu gia không tốt, cho nên phạt hắn đến Tĩnh Tâm đường quỳ gối cho đến khi thiếu gia tỉnh lại mới được đứng dậy.”
“Chuyện này xảy ra khi nào?”
Nguyên chủ đối cái này phu lang không có gì ấn tượng, trừ bỏ đêm tân hôn vội vàng nhìn sơ qua một cái, lúc sau cũng chưa bao giờ nhìn đối phương thêm lần nào. Cho nên hiện tại Lê Thiên Duyên cũng không biết diện mạo của song nhi này thế nào, chỉ nhớ được trên mặt hắn bên mắt trái có một khối bớt nhỏ màu đen.
“Chính là hai ngày trước, Trừng gia không tuân thủ hứa hẹn, cho nên lúc này phu nhân mới thay thiếu gia hết giận.”
Vẻ mặt của Lê Thiên Duyên đầy ý vị thâm trường mà cười nói: “Thay ta hết giận sao?”
Hai ngày trước Hồng thị đem Trừng Kỳ tống cổ đến từ đường, lúc này trong Thanh Trúc Uyển chỉ còn lại Lê Ngọ cùng một cái thô sử song nhi, có thể tới gần hầu hạ hắn cũng chỉ có một mình Lê Ngọ, nếu bà ta muốn hạ độc vào chén thuốc cũng không sợ bị người khác phát hiện.
Trừng Kỳ tuy rằng không được yêu thích, nhưng cũng là phu lang của Lê Thiên Duyên, bà ta lại canh lúc hắn đang hôn mê mà tùy ý xử phạt, đây không phải là muốn đánh vào mặt của Lê Thiên Duyên sao.
“Ngươi đi báo cho phu nhân biết ta đã tỉnh, sau đó đi Tĩnh Tâm đường đem người đưa về đây.”
Lê Ngọ nghe được Lê Thiên Duyên phân phó, vẻ mặt có chút khó xử nói, “Thiếu gia, không cần gấp gáp như vậy đi, ngài vừa mới tỉnh lại, lỡ như nhìn thấy Thiếu phu lang lại tức giận thì không được tốt cho lắm, cứ để Thiếu phu lang ở Tĩnh Tâm đường thêm một hồi nữa đi.”
Lê Thiên Duyên nhìn thấy sắc mặt của Lê Ngọ có vẻ chột dạ, hơi híp mắt, ngón tay vô thức ở trên bàn nhẹ gõ hai cái nói, “Vậy sao?”
--------------------------------------------------
Bên ngoài Tĩnh Tâm đường...
Một cái nha hoàn nghe thấy bên trong Tĩnh Tâm đường truyền ra tiếng roi đánh, trong lòng có chút lo lắng nói: “Tiểu thư, nếu tiếp tục đánh như vậy, lỡ hắn xảy ra chuyện gì thì sao?”
Thị nữ hầu hạ bên cạnh Lê Uyển không thèm để bụng nói: “Mới bị ăn có vài roi, sao có thể có chuyện gì được, là tại hắn doạ cho tiểu thư sợ hãi, đừng nói nữa, so với bị tam thiếu gia đánh, tiểu thư của chúng ta đã nhân từ rất nhiều.”
“Nhưng tiểu thư đã là võ giả Hậu thiên tầng hai, sắc lực của tam thiếu gia sao bằng tiểu thư, huống chi hai ngày nay Thiếu phu lang cũng chưa ăn uống gì, lỡ như xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?”
Tuệ Nhi vẻ mặt không kiên nhẫn nói: “Hắn cũng chỉ là phu lang của con vợ lẽ thôi, tiểu thư muốn trút giận thì cứ để cho nàng đánh đi, lỡ đánh chết cũng không ai thèm quan tâm đâu.”
“Xem ra kiến thức của ta quá hạn hẹp, còn không biết Lê phủ có thể làm ra chuyện như vậy.”
Nha hoàn cùng Tuệ Nhi đang nói chuyện với nhau, đột nhiên nghe được phía sau lưng truyền ra tiếng nói làm cho hoảng sợ, lúc thấy rõ người tới là ai khi, biểu tình hoảng sợ trên mặt của Tuệ Nhi rất nhanh đều biến mất, “Thì ra là tam thiếu gia a, nếu ngài đã tỉnh lại sao không nằm ở trên giường nghỉ ngơi, sao lại chạy đến đây làm gì.”
“Ta muốn đi đâu là chuyện của ta, không lẽ cần phải có sự đồng ý của một thị nữ như ngươi mới được.”
Lê Thiên Duyên nói xong liền đẩy ra thị nữ đang che ở trước cửa, sau đó lướt qua đối phương đi vào trong viện.
Tuệ Nhi đã là Hậu thiên tầng một, không nghĩ tới chỉ bị Lê Thiên Duyên đẩy nhẹ một cái, thân thể suýt chút nữa đã té ngã, biến cố xảy ra quá bất ngờ làm nàng trở tay không kịp, trong lúc nhất thời đã quên ngăn cản, Lê Ngọ đi theo phía sau Lê Thiên Duyên thấy vậy, cũng bước nhanh đuổi theo.
Thiếu gia lần này tỉnh lại, giống như đã thay đổi thành một người khác vậy, rõ ràng chỉ là một người bình thường không biết võ, nhưng khi ở bên cạnh hắn, chính mình lại cảm nhận được một cổ áp lực vô hình, cho dù là trước đây, lúc thiếu gia vẫn còn được mọi người truy phủng, chính mình cũng chưa từng có loại cảm giác này.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lê Ngọ vẫn là nhịn không được mà mở miệng nói, “Thiếu gia, Tuệ Nhi là thị nữ của lục tiểu thư, ngài vừa rồi đối xử với nàng như vậy, lỡ như để lục tiểu thư biết……”
Lục tiểu thư Lê Uyển chính là phu nhân thân sinh đích nữ, trước đây lão gia tuy rằng yêu thương tam thiếu gia, nhưng hôm nay đâu bằng ngày xưa, nhị thiếu gia đã vào tiên tông, tự nhiên không có ai dám đi đắc tội muội muội của hắn.
Lê Thiên Duyên không hề quan tâm đến lời nói của Lê Ngọ, tiếp tục đi đến Tĩnh Tâm đường, càng tới gần càng nghe rõ tiếng roi xen lẫn trong tiếng chửi rủa, làm Lê Thiên Duyên không khỏi nhíu mày.
“Quả nhiên kẻ được tiện nhân sinh ra có khác, không phải thứ gì tốt đẹp, lớn lên xấu xí như vậy cũng dám ra ngoài gặp người, sau này còn dám để bổn tiểu thư nhìn thấy gương mặt này của ngươi lần nào nữa, đến lúc đó đừng trách ta tàn nhẫn.” Lê Uyển nhìn người đang co rúm ở trong góc, biểu tình trên mặt toàn là căm ghét.
--------------------------------------------------------------------------
Nếu các bạn cảm thấy truyện của mình hay hãy đề cử cho mình nhé ^^