Con Vợ Lẽ Tu Tiên

Chương 1

Tấn Thành là một thành trấn xa xôi nằm dưới sự cai quản của Thiên Phạn tiên tông ở Hành Võ Đại Lục, ở nơi này mọi người phần lớn đều là luyện võ từ nhỏ được gọi là Võ giả, Võ giả lấy võ vi tôn, chỉ có người có thực lực mạnh mẽ mới được mọi người tôn trọng.

Hôm nay Tấn Thành vẫn như cũ náo nhiệt vô cùng, trên đường phố dòng người chen chúc xô đẩy, trước cửa trà lâu có tiểu nhị đang ra sức thét to hấp dẫn khách nhân đang đi ngang qua, lúc này đại sảnh của trà lâu đang tràn ngập thanh âm đàm tiếu ồn ào, bất quá trong khoảng thời gian này, mọi người đều đang bàn tán về chuyện của một người.

“Các ngươi có nhìn thấy không, hai ngày nay có rất nhiều đại phu ra vào Lê phủ, ta nhìn kĩ có tới tận mười vị đại phu.”

“Ta nghe Tôn đại phu của Lê phủ nói, Lê gia tam thiếu mắc phải chứng bệnh kì lạ không có thuốc trị.”

“Làm gì có chứng bệnh kì lạ nào, Tiết đại phu nói, trên người hắn có dấu hiệu bị trúng độc, rõ ràng là do uống thuốc độc tự sát.”

“Loại người vừa vô dụng vừa nhu nhược như hắn tốt nhất là nên chết sớm đi, động một chút là muốn tự sát thật là mất mặt, cũng chỉ có Lê phủ đại phu nhân có tấm lòng nhân hậu mới chịu cứu hắn, nếu không ai nguyện ý đi cứu hắn.”

“Ta còn nhớ rõ trước đây không lâu Lê Thiên Duyên vừa mới thành thân, đang yên đang lành sao lại nghĩ quẩn không biết.”

“Vấn đề không phải ở chỗ thành thân, mà là người thành thân với hắn không phải là người hắn yêu. Lê Thiên Duyên thích Trừng gia đại tiểu thư là chuyện mà khắp Tấn Thành này ai cũng biết, kết quả người hắn cưới lại là song nhi con vợ lẽ của Trừng gia.”

“Song nhi con vợ lẽ thì đã làm sao, Lê Thiên Duyên vốn dĩ không thể luyện võ, lại bị trắc ra tư chất Ngũ linh căn, cho dù muốn đi tiên tông làm tạp dịch đệ tử cũng không có tư cách, có khác gì phế nhân đâu, Trừng gia chính là một trong tứ đại gia tộc của Tấn Thành, cho dù là song nhi cũng có rất nhiều người muốn cưới mà không được.”

“Đúng vậy, hắn còn không bằng chúng ta nữa là, tuy rằng chúng ta không có linh căn nhưng vẫn có thể luyện võ a, thực lực hiện tại của Trừng gia đại tiểu thư đã là hậu thiên tầng ba, vậy mà hắn cũng dám mơ ước quả thực chính là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.”

“Vậy các ngươi vẫn còn chưa biết chuyện này đi, song nhi kia của Trừng gia vừa sinh ra đã rất xấu xí, hàng năm đều bị nhốt ở hậu viện không cho ra ngoài.”

“Ta cũng nghe nói bộ mặt của song nhi kia rất là hung tợn, khuôn mặt có thể so sánh với Tu La dạ xoa rất là dọa người, hiện tại xem ra, không chỉ có tướng mạo không tốt mà mệnh cách cũng không tốt, gả cho tên Lê Thiên Duyên kia, nửa đời sau làm gì còn có ngày lành.”

“Cư nhiên còn có việc này, vậy cũng khó trách.”

-------------------------------------------------------------------------

Lê Thiên Duyên vừa tỉnh lại, liền trợn tròn mắt nhìn chằm chằm trên đỉnh giường được điêu khắc hoa lê, những thứ này chỉ có nhân gian mới có, đang lẽ hắn phải đối mấy thứ này xa lạ mới đúng, nhưng do thức hải đã dung hợp với kí ức của một người khác, cho nên trước mắt hết thảy đều trở nên rất là quen thuộc.

Trước đây, hắn vỗn dĩ là tu giả của Thiên Vẫn đại lục, ngày ấy khi đi ngang qua đỉnh núi Bạch Trạch phong, trên đỉnh núi có một con tiểu yêu đang độ kiếp hóa hình, Lê Thiên Duyên cũng không có để ý gì nhiều, nhưng ai có thể nghĩ đến, bất ngờ có một đạo Thiên lôi không nghiêng không lệch đánh trúng hắn, còn đem hắn bổ tới một thế giới khác, hồn phách nhập vào một một người mới chết không lâu.

Sau khi dung hợp ký ức của nguyên chủ, Lê Thiên Duyên đã biết chính mình hiện tại đang ở một nơi có tên là Hành Võ đại lục, nơi này chỉ có tiên tông mới có tu giả, người bình thường chỉ có thể luyện võ.

Võ giả được chia thành nhiều cấp bậc, lúc đầu là hậu thiên, kế đến là Tiên Thiên cuối cùng là Võ Tông, ở cấp bậc Hậu thiên cùng Tiên Thiên thì có chín tầng, nếu một người võ giả có thể lên tới cấp bậc Võ Tông, thì sẽ có thọ nguyên tối đa là ba trăm tuổi, những người có thể luyện đến cảnh giới này đa phần cũng đều là người sắp chết, nếu là gặp được chân chính người tu tiên, hai bên so đấu lên, Võ Tông cũng đánh không lại một cái tu giả Luyện Khí tầng chín, cho nên ở trong mắt người thường sự tồn tại của tiên tông chính là chí cao vô thượng.

Mười năm một lần, tiên tông sẽ có một đợt tuyển nhận đệ tử, đây chính là cơ hội cho những ai muốn đổi đời, chỉ cần có thể trắc ra linh căn sẽ có khả năng được trưởng lão của tiên tông thu vào môn hạ, bất quá linh khí ở Hành Võ đại lục rất loãng, cái gọi là tiên tông chỉ là một cái tông môn nhỏ bé, có mấy cái Kim Đan chân nhân toạ trấn, trong miệng mọi người hay nói đến tiên nhân kỳ thật chính là Trúc Cơ tu sĩ.

Mà hồn phách của hắn xuyên vào vị thiếu niên này cùng hắn trùng tên trùng họ, thậm chí tướng mạo cũng giống đến bảy phần, là một vị con vợ lẽ thiếu gia xuất thân trong một gia tộc võ giả thế gia, trong nhà đứng hàng thứ ba.

Sinh ra ở võ giả thế gia, thể chất của thiếu niên lại không thể luyện võ, dù vậy Lê phụ vẫn quan tâm hắn, chỉ vì mẹ đẻ của Lê Thiên Duyên chính là Ân thị là người của Ân gia, tuy rằng gia tộc đã xuống dốc, nhưng trong tộc đã từng ra quá một người có tư chất Tam linh căn, Lê Bùi luôn ngóng trông huyết mạch của mình cùng Ân thị có được linh căn, để về sau có thể bị người của tiên tông dẫn đi, như vậy Lê gia cũng có thể thơm lây.

Đáng tiếc tạo hóa trêu người, hai tháng trước là lúc tiên tông mười năm một lần tuyển nhận đệ tử, lúc trưởng lão của tiên tông đi vào Tấn Thành chọn lựa đệ tử, Lê Thiên Duyên bị trắc ra tư chất Ngũ linh căn phế tài, trong khi nhị công tử của Lê gia cùng tuổi với hắn Lê Thiên Thừa lại trắc ra mộc thổ kim Tam linh căn, ngay lập tức đã bị trưởng lão của tiên tông thu làm đệ tử ký danh.

So với việc căn cốt không tốt cùng thể chất phế tài, bị trắc ra tư chất Ngũ linh căn càng làm Lê Thiên Duyên trở thành trò cười cho cả Tấn Thành, nhưng họa vô đơn chí, người của tiên tông mới vừa rời đi Tấn Thành không đến mấy ngày, Ân thị lại đột nhiên bệnh nặng tái nằm trên giường không dậy nổi, không đến một tháng đã hương tiêu ngọc vẫn.

Lê Thiên Duyên tuy rằng là con vợ lẽ do thϊếp thất sinh ra, từ nhỏ đến lớn áo cơm không cần phải lo, lại được phụ thân ký thác kỳ vọng cao, hiện giờ kỳ vọng chỉ trong một đêm đều tan biến, hắn phảng phất như bị toàn bộ Lê phủ quên đi, trước kia từng bị người nâng lên cao bao nhiêu, bây giờ ngã xuống liền đau bấy nhiêu.

Khi Lê Ngọ bưng khay đi vào phòng, vừa lúc nhìn đến người nằm trên giường đã tỉnh táo lại, nhịn không được mà bĩu môi nói:

“Thiếu gia ngài rốt cuộc cũng chịu tỉnh, may mà phu nhân tốt bụng, mới có hai ngày ngắn ngủn đã đem tất cả đại phu của Tấn Thành đều thỉnh đến đây cho ngài chữa bệnh, nhờ vậy mới có thể đem thiếu gia cứu sống, về sau mong ngài đừng lại phí hoài bản thân mình nữa.”

Lê Thiên Duyên chỉ lãnh đạm liếc nhìn người trước mắt, Lê Ngọ là gã sai vặt từ nhỏ đã đi theo nguyên chủ cùng lớn lên, lúc Lê Thiên Duyên còn được xem trọng, Lê Ngọ đối hắn ân cần nịnh hót, nhưng lúc nguyên chủ vừa sa cơ thất thế, hắn liền thay đổi sắc mặt.

Lê Ngọ là nguyên chủ bên người còn sót lại duy nhất một cái gã sai vặt, bất quá người này khi nói chuyện với hắn lại không nửa điểm cung kính, thậm chí trong lời nói còn lộ ra vài phần khó chịu, chỉ sợ lúc này còn lưu tại Thanh Trúc Uyển hầu hạ cũng không phải do hắn tự nguyện.

Dùng hai tay chống hai bên sườn mới có thể miễn cưỡng ngồi dậy, Lê Thiên Duyên liền khống chế không được mà thở hổn hển mấy hơi, thân này vốn dĩ đã không thể tập võ, hiện tại lại thêm một hồi bệnh nặng càng là yếu ớt, làm cho Lê Thiên Duyên nhất thời vẫn chưa thể thích ứng được với thân thể này.

Lê Ngọ thấy vậy, cũng không hề có ý muốn đi lên nâng đỡ, chỉ đem trong tay cái khay đặt lên bàn, rồi nói, “Thiếu gia, nếu ngài đã tỉnh, liền tranh thủ lúc thuốc còn nóng mà uống đi, chén thuốc này đều dùng dược quý hiếm để nấu, ngài đừng có lãng phí.”

Lê Thiên Duyên cũng không để ý tới thái độ của Lê Ngọ, chờ đến khi phục hồi lại sức lực mới mở miệng phân phó.

“Đi lấy đồ ăn tới đây.”

“Vâng, thiếu gia, vậy ngài tự uống thuốc trước đi.” Lê Ngọ nói xong liền lập tức rời khỏi sương phòng.

Lê Thiên Duyên đỡ lấy trụ giường đứng dậy, liền đi đến bên cạnh bàn bưng lên chén thuốc màu đen kia để ở trên mũi ngửi ngửi, ngay lập tức tròng mắt màu nâu thẫm hiện lên một mạt ám quang.

Trong chén thuốc này chứa đựng một loại thảo dược có thể giải trăm độc, chỉ là loại thảo dược này tuy rằng có thể giải độc nhưng cũng có độc tính, nếu thường xuyên dùng, cho dù nguyên chủ có thể sống lại, thì nửa đời sau cũng là một cái phế nhân.

Lê Thiên Duyên đã sớm hoài nghi nguyên chủ là bị người khác hạ độc, chén thuốc trước mặt đã chứng thực suy đoán của hắn là đúng, cũng không biết hai ngày này đã uống bao nhiêu, khó trách sau khi tỉnh lại, hắn liền cảm thấy thân thể này không thích hợp.

----------------------------------------------------------------------------------------------------------

Nếu các bạn cảm thấy truyện của mình hay hãy đề cử cho mình nhé ^^