- Ha ha ha, hay cho một câu quan hệ như tỷ đệ tình cảm! Y Nhi, đại bá phụ biết ngươi cùng Lục Trúc quan hệ thật tốt, nhưng tôn ti trật tự chủ tớ có khác biệt, không thể quên đi lễ nghĩa gia giáo tác phong!
Cố Nguyên Y nhíu mày, âm thanh này có chút quen thuộc. Mà Lục Trúc vừa thấy người này nàng liền quy quy củ củ mà đứng ở một bên như bị điểm huyệt, cúi đầu không dám đáp lời.
Cố Triệu đi vào không báo trước, còn cùng Cố Lâm, hai cha con như vậy đến nơi này.
Cố Lâm hắn trong tay cầm lễ vật, làm một bộ dáng thành tâm vì lo lắng y như của huynh trưởng quan tâm ấu đệ.
- Nguyên Y, phụ thân nói rất đúng, lễ nghĩa tốt nhất là không thể thiếu. Việc này cũng không nên nói cho thúc phụ biết, bằng không chính là muốn ngươi, sẽ, mệt.
Cố Lâm bình đạm có lễ cười nói, nếu cô không phải nhờ có nguyên chủ ký ức, không biết còn cho rằng người này ngay trước mặt là một vị ôn nhuận như ngọc nhẹ nhàng công tử.
Thật đúng là không cảm thấy bản thân thật phiền người khác sao?, lúc này mình chỉ mới khỏe lại một chút, phụ tử bọn hắn liền cùng nhau tới đây giáo dục? Bọn hạ nhân đã đi đâu? Cũng chưa có người thông báo một tiếng, mặc bọn họ như vậy tự tiện tiến vào? Hai cha con này, ngay trước mặt mình chỉ cây dâu, mắng cây hòe, còn giáo dục mình như thế nào làm người, quá kiêu ngạo.
Cố Nguyên Y con ngươi hơi buồn bã, từ góc độ như thế nào mà suy nghĩ, hai cha con này ở cố trạch cũng quá thông minh đi.
Cố Nguyên Y trời sinh tính tình hiền hoà, nguyên tắc làm người của nguyên chủ là ngươi không phạm ta, ta cũng sẽ không phạm ngươi, chỉ cần người khác không làm quá mức, nàng đều sẽ không sinh khí.
Cố Lâm tên này trước kia rất nhiều lần khi dễ nguyên chủ còn ức hϊếp nàng lợi hại, ỷ vào chính mình lớn hơn mấy tuổi, không thiếu nhiều lần chơi xấu! Bản thân làm huynh trưởng, không tốt chiếu cố ấu đệ còn chưa nói, đằng này ngược lại coi nguyên chủ trở thành như người hầu mà sai bảo! Hừ, nguyên chủ còn niệm tình các ngươi là thân nhân, không cùng các ngươi trở mặt, nhưng ta không giống.
Cố Nguyên Y không phải nguyên chủ, cô không có gì cần bận tâm lo lắng như nàng. Cố Triệu hai phụ tử kiêu ngạo hống hách, không coi một nhà nguyên chủ để vào mắt, vậy cô cũng phải đến hảo hảo giáo huấn bọn họ một đốn mới phải đạo.
Chỉ là nghĩ như vậy nhưng hiện tại tình cảnh của bản thân không cho phép, cô mới tới thế giới này, rất nhiều thứ cần phải chậm rãi từ từ đi học, ví dụ như lễ nghi cùng quy củ gì đó, cũng đủ để mệt mõi.
Cố Nguyên Y nghĩ thầm, muốn trị một nhà đường huynh bọn hắn, còn cần phải nghĩ kĩ một cái kế hoạch chu đáo. Ít nhất không thể để biểu hiện thấy quá rõ ràng, sẽ bị nghi ngờ tính tình biến hoá quá nhanh cùng với lúc trước không giống nhau.
Sắm vai cho tốt một cái người cổ đại, chính là một chuyện phiền toái.
Nếu ở hiện đại, cô đã không như bây giờ đủ nhẫn nại chịu đựng, sớm đã phản kích đáp trả. Nhưng đây là ở cổ đại, muốn cẩn trọng nhất lễ nghĩa, không thể làm hỏng quy củ, làm mặt mũi trưởng bối mất đi?