Nương Tử, Vi Phu Tới Sủng

Chương 4: Tỉnh, nữ nhi đã thông suốt

Cố Nguyên Y tới bây giờ đã qua 7 ngày còn đang trong trạng thái ngủ sâu, khoảng chừng ngày thứ bảy buổi trưa mới bắt đầu có dấu hiệu chuyển tỉnh.

Mấy ngày này cô không ngừng tiếp thu một lượng lớn ký ức trải qua như thế nào của thân thể này, thời gian ngắn là tiếp nhận không hết. May mắn trong mộng chỉ trình diễn lại những việc quan trọng khắc sâu trong ký ức của nguyên chủ bằng không Cố Nguyên Y cô cũng không biết còn sẽ hôn mê tới bao giờ.

Cố Nguyên hắn từ bên ngoài đi vào thư phòng, nhiều ngày trì hoãn công việc, hắn cũng cần thiết ra mặt đi kiểm tra kê toán. Trước đó Cố Nguyên đã phân phó một cái thị tì ở lại trước giường chăm sóc cô, chính là cái người năm đó đi theo bà mụ bên người đỡ đẻ Cố Nguyên Y đưa tới đây, dặn nàng một khi Cố Nguyên Y tỉnh lại, nàng kia sẽ chạy liền đến thông báo cho hắn một tiếng.

Lục Trúc đã đi theo hầu hạ Cố Nguyên Y từ nhỏ đến lớn, là người duy nhất còn lại ngoài hắn biết Cố Nguyên Y là nữ tử. Lục Trúc được bà mụ Lưu thị quản giáo thực nghiêm khắc, làm việc còn rất trung thành và tận tâm, nên khi nghe nàng nói nữ nhi đã tỉnh. Cố Nguyên cũng vội vàng chạy tới rồi, nhìn thấy Cố Nguyên Y thật sự đã tỉnh lại, cao hứng đến nổi cả người phát run.

- Y Nhi, ngươi lần này chính là thật sự dọa cha muốn mệnh già này a!

Cố Nguyên nghĩ muốn tiến tới đi đến ôm cô một cái , nhưng suy nghĩ đến thân thể của nữ nhi còn không có khôi phục lại bây giờ còn rất yếu, hắn thu tay, đổi thành ở trên đầu Cố Nguyên Y khẽ vuốt vài cái.

Ký ức bị cô tiếp thu hơn phân nửa, tuy có chút mơ hồ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc cô sắm vai tình cảnh của nguyên chủ.

Hiện tại không có cách nào trở lại hiện đại, bây giờ bản thân chỉ có thể làm là nếu tới một việc ta tiếp một việc tới đâu hay tới đó, nỗ lực sắm vai tốt thân phận này, mới có thể sinh tồn ở cái này không rõ triều đại.

- Cha, ta cảm thấy có chút không thoải mái…… Ta đây là làm sao vậy?

Cố Nguyên Y cũng không biết trước đó là bởi vì cái gì người này hôn mê bất tỉnh, thậm chí hiện tại cũng đã bỏ mạng. Ký ức cô biết là những việc mà nguyên chủ có thể hiểu biết đến, mà không phải cô ở góc nhìn của thượng đế tới hiểu biết tất cả những cái đó.

- Lục Trúc, ngươi đi vào phòng bếp nhìn xem dược của thiếu gia đã chuẩn bị xong rồi hay chưa.

Cố Nguyên vẫy vẫy tay, ý bảo Lục Trúc trước hãy lui ra. Tuy rằng nói hắn tin tưởng được Lục Trúc, nhưng chuyện này tốt nhất vẫn là càng ít người biết càng tốt.

- Dạ, lão gia.

Lục Trúc nhìn Cố Nguyên Y liếc mắt một cái, hành lễ lui ra ngoài. Sau khi đi ra phòng còn không quên đem cửa đóng lại.

- Y Nhi, thân thể thấy thế nào, có muốn uống một chút nước hay không?

Cố Nguyên thấy Cố Nguyên Y trên môi nức nẻ khô khan không một chút huyết sắc, quan tâm hỏi.

- Ừm. Cô gật đầu.

Tiếp nhận chén trà Cố Nguyên đưa tới, hơi hơi nhấp uống một ngụm nhỏ. Cô hiện tại quá nhược rồi, căn bản không thích hợp uống một ngụm hết cái loại này.

Cũng không biết mấy ngày hôn mê này là như thế nào có thể duy trì sinh mệnh, không ăn không uống còn chưa có chết.

Cố Nguyên Y thật không thể nghĩ ra, chuyện này quả là rất thần kỳ cũng quá huyền huyễn rồi. Bản thân đều như vậy mà xuyên qua, còn có cái gì việc so cái này càng thần kỳ sao?

Cố Nguyên cũng không có phát hiện nữ nhi khác thường, Cố Nguyên Y biểu hiện không có gì cảm thấy không ổn, hơn nữa bệnh nặng vừa mới khỏi, Cố Nguyên chú ý cũng chỉ có thân thể của cô, tình trạng suy nhược như này mau chóng hồi phục lại, phải mau chóng bồi bổ như thế nào cho phải.

Hắn cả đời còn lại cũng chỉ có một mình hài tử này, không thể để có bất luận cái gì sơ xuất.

- Y Nhi, ngươi nghe cha chậm rãi nói.

Nghe Cố Nguyên tự thuật lại, Cố Nguyên Y mới biết được nguyên chủ là trúng độc! Hơn nữa còn là ngay tại trong nhà, ăn một chén mì nóng xong bị trúng độc.

Đến tột cùng là ai có thể ác độc như vậy? Trăm phương ngàn kế muốn hại chết nguyên chủ? Nếu không phải mình xuyên qua tới đây, người này chắc đã thực hiện được việc này đi?

Cố Nguyên Y thở dài trong lòng, cô thật đồng tình với nguyên chủ. Có thể tại nhà của chính mình bị người hạ độc thành công như vậy mất mạng, đoán là do người trong phủ làm, người thân cận qua?.

- Cha, ngài tra được là ai làm sao?

Cố Nguyên lắc đầu, hắn cũng đã tra tìm mấy ngày nay, thậm chí còn đi báo quan, cũng không có thể tìm ra được người đã hạ độc.

- Người này hành sự quá mức cẩn thận, vi phụ đã điều tra nhiều ngày như vậy cũng không thể phát hiện dấu vết để lại. Nhưng ta có thể khẳng định, người hạ độc còn ở trong nhà. Khi ngươi trúng độc cùng ngày hôm đó, vi phụ liền không cho bất luận một người tự tiện đi ra khỏi phủ. Cho nên nói, chỉ cần tiếp tục tra đi xuống, khẳng định có thể tìm được kẻ kia.

Cố Nguyên Y gật gật đầu, cô không cho rằng Cố Nguyên có thể thành công bắt được tên đã hạ độc. Nhiều ngày như vậy cũng chưa tìm ra một chút manh mối hữu ích, tiếp tục làm việc này trong thời gian dài, hạ nhân bọn họ khẳng định sẽ oán giận. Hơn nữa vạn nhất người nọ thiếu kiên nhẫn, lại tới hại bản thân một lần nữa?

Người này còn trong nhà, thật sự là một cái tai hoạ ngầm.

- Tốt, Y Nhi, việc này cứ giao cho phụ thân đi thôi, ngươi chỉ cần dưỡng bệnh cho thật tốt, chờ ngươi hết bệnh rồi…… Vi phụ cũng sẽ không ép ngươi học làm buôn bán nữa.

Cố Nguyên vẫn luôn muốn cho Cố Nguyên Y học tập như thế nào làm kinh thương, hắn sau này tuổi già sức yếu, to như vậy sản nghiệp, giao cho Cố Nguyên Y xử lý hẳn là chuyện sớm muộn. Nữ nhi từ nhỏ thập phần ngoan ngoãn hiểu chuyện nghe lời, chính là cô không muốn học cái này làm thương nhân công việc.

Cố Nguyên cùng Cố Nguyên Y từng có một trận cãi nhau to tiếng, Cố Nguyên Y nói với hắn, nàng muốn sớm có một ngày khôi phục thân phận nữ nhi, không muốn làm một tên nam nhân sống như vậy mà tồn tại đến hết cuộc đời. Cố Nguyên hắn làm sao không từng nghĩ qua muốn cho Cố Nguyên Y như thế nào khôi phục đâu, làm một người cha hắn cũng không muốn làm nàng sống như vậy đến hết tháng ngày còn lại, nhưng nàng là Cố gia đại thiếu gia, người người ở Dương Thành đều biết. Việc này nếu như bị người ngoài phát hiện chuyện nàng là nữ tử, là sẽ rơi đầu! Năm đó khi nàng còn nhỏ, còn có thể giấu giếm, chờ đi học đọc sách một năm sau Liễu Dương gần sinh hài tử tính sẽ hồi phục lại. Nhưng mà trời không chiều lòng người, hắn bây giờ thật cũng không có biện pháp, gia đình hắn quá mệnh khổ.

Cố Nguyên Y vừa nghe, mới nhớ tới, nguyên chủ là con gái thương nhân, hơn nữa phụ thân nàng có mở tửu lầu!!

Tuy cô sống ở hiện đại chỉ là chủ của một tiệm cửa hàng lẩu cay nho nhỏ, so sánh không bằng đại tửu lâu, nhưng nó có quan hệ với nhau a!

Cố Nguyên Y nguyên bản còn đang đau đầu nghĩ về việc về sau muốn làm việc gì kiếm cơm để sinh tồn, hiện tại có thể không cần sầu nữa.

- Cha, ta đã suy nghĩ cẩn thận rồi. Lần này trúng độc ta đã thông suốt, ta biết ta cứ như vậy cố chấp là không được. Lúc trước chỉ biết cùng mấy cái bằng hữu cả ngày đọc sách hoặc là chơi đùa, không có lắng nghe ngài dạy bảo học tập cái tốt. Ta thực hối hận, ta muốn dùng ta nhiều năm qua tích tụ những gì học được, lại mượn chacngài điểm tiền, mở cái tiểu điếm. Giống như ngài năm đó giống nhau, từ cơ bản nhất bắt đầu làm đi lên.

Cố Nguyên Y biết ở Đại Càng triều đại này có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn giống ở hiện đại đi, không quá giống hoàn toàn nhưng phẩm mùi vị tương tự cũng ổn. Trừ bỏ không có dùng máy móc thay con người đi làm việc như hiện đại, ở đây mọi việc dựa sức người là chủ yếu, còn lại chính là cái gì cần có đều có.

Nếu đã có nguyên liệu, hơn nữa cô có chính mình tay nghề, còn sầu chuyện kiếm không được đến tiền sao?

Cố Nguyên nghe vậy, đôi mắt ngạc nhiên mở to. Hắn không thể tin được giơ tay đi xoa xoa lỗ tai, xác định chính mình không có nghe lầm. Hài tử, muốn mở cửa hàng? Trời a, cuối cùng Y Nhi thông suốt!

Cố Nguyên vui sướиɠ, thậm chí nổi lên tâm tư bắt đầu cảm tạ lần này trúng độc khiến nữ nhi đã thông suốt biết suy nghĩ hơn rồi. =.=

Phi, miệng quạ! liền tính Y Nhi không thông suốt, cũng không thể lấy nàng mệnh đi nói bậy!

Tiếng đập cửa đánh gãy cha con nói chuyện, ngoài cửa, Lục Trúc bưng dược, cất tiếng nói:

- Lão gia, dược của thiếu gia đã chuẩn bị tốt.

- Vào đi, hầu hạ thiếu gia đem dược uống. Y Nhi, cha liền đi giúp ngươi chuẩn bị, chờ ngươi khỏe liền có thể đi.

Cố Nguyên là thương nhân, hắn thực coi trọng thời gian. Lo sợ nếu hắn trong khoảng thời gian này sơ hở không để ý, có người đem cửa hàng cấp đoạt đi rồi làm sao bây giờ?

- Cha, ngài yên tâm vội đi đi. Nơi này có Lục Trúc chiếu cố ta, không cần lo lắng.

Cố Nguyên đi rồi, lưu lại Lục Trúc đang tận tâm mà uy Cố Nguyên Y uống dược.

- Ta bệnh nặng mới khỏi, không nên ăn cơm quá nhiều, ăn nửa chén đủ rồi. Dược này ta đã uống tốt, kia cháo hương vị thực không tồi, nếu Lục Trúc tỷ tỷ không chê, có thể đem dư lại ăn.

Trong lén lút, nguyên chủ đều là gọi Lục Trúc là Lục Trúc tỷ tỷ. Bởi vì Lục Trúc so nguyên chủ lớn hơn một tuổi, hai người quan hệ giống tỷ muội, thời điểm không ai liền sẽ như vậy kêu.

Lục Trúc cảm động hốc mắt phiếm hồng, lần này Cố Nguyên Y trúng độc cũng khiến nàng sợ hãi không thôi. Nhìn người kia được bản thân chiếu cố nhiều năm như vậy một cái muội muội bây giờ đã bình yên không có việc gì, nàng mới yên tâm.

- Cảm ơn thiếu gia, Lục Trúc sẽ hảo hảo nhấm nháp.

- Giữa ngươi ta không cần đa lễ, ta nói rồi, ta không có huynh đệ tỷ muội, đối ta mà nói ngươi chính là tỷ tỷ của ta. Như vậy a, không cần làm nhiều này đó nghi thức xã giao.

Lục Trúc vừa định nói không thể như vậy sẽ không có lễ nghĩa, nàng dù sao cũng là hạ nhân, không chờ nàng nói ra, ngoài cửa liền truyền đến một thanh âm.

....

Có lời muốn nói: Mọi người thử đoán xem là ai đến đúng lúc như vậy?