Nguyễn Tĩnh ngồi trong phòng nhàn nhã đọc sách. Mấy ngày nay cô bé Trần Anh không có đến làm phiền nàng, làm cho nàng thoải mái không ít. Mặc dù không quen chăm sóc người khác nhưng tên tiểu bạch kiểm này cũng dễ chịu, không sai khiến nàng như bọn nô tỳ trong phim cổ trang.
"Ngươi tên gì?”
Tiểu bạch kiểm nhìn nàng bằng ánh mắt pha chút tò mò. Trong ấn tượng của hắn, nữ tử không thêu thùa may vá thì cũng là quét tước dọn dẹp. Còn nếu không làm những việc đó thì chỉ duy nhất mẫu thân của hắn, đương kim hoàng hậu. Nữ nhân trước mắt tuy khoác trên người y phục của tỳ nữ nhưng khí chất lại kiêu ngạo, có phần phóng khoáng khiến hắn khó dời mắt.
"Hay cho câu hỏi, không phải ngươi luôn gọi ta là "này" hay sao? Sao hôm nay lại có hứng muốn biết tên ta?”
"Ngươi thành công để lại ấn tượng trong lòng ta.”
Nguyễn Tĩnh không khỏi giật mình. Cái này có xem là tỏ tình không nhỉ? Trai cổ đại cũng quá dễ dãi rồi đấy, chăm sóc cho hắn một chút thì hắn đã cảm động mà đổ gục dưới chân mình. Nhưng đáng tiếc bổn cô nương đây bẩm sinh đã yêu thích mỹ nữ, nam nhân bẩn thỉu đừng hòng đυ.ng đến một sợi lông chân. Nghĩ thầm như thế Nguyễn Tĩnh nhịn không được nở một nụ cười đắc ý trên khuôn mặt. Mà biểu cảm này của nàng làm cho tiểu bạch kiểm nằm trên giường một phen khinh thường.
"Ngươi có thể gọi ta là Nguyễn cô nương.”
"Họ của ngươi thật hiếm. Ta nhớ không lầm thì chỉ có một tộc người ở phía Bắc mang họ này.”
Ánh mắt tiểu bạch kiểm nhìn Nguyễn Tĩnh rõ ràng có sự thay đổi rõ rệt, mà nguyên nhân sâu xa nàng không thể nào hiểu được. Nó khiến nàng bỗng dưng khó chịu.
Thấm thoát cũng qua gần hai tháng, tiểu bạch kiểm dần dần hồi phục sức khỏe. Nguyễn Tĩnh cũng được thảnh thơi không ít. Khiến cho nàng đột nhiên có thời gian để nhớ về nữ nhân hống hách Trần Anh. Rất lâu rồi hai nàng không gặp nhau. Chủ yếu vì căn phòng này có cái gì đó khiến Trần Anh sợ hãi mà không dám bước vào.
Mà về phần Trần Anh, nàng thật sự có hảo cảm với Nguyễn Tĩnh, lần đầu tiên trong đời thấy một nữ nhân vừa thanh tú lại khí chất như vậy, khiến cho người ta vừa ngưỡng mộ vừa say mê. Đặc biệt chính là dung mạo, tuy rằng không xuất chúng lại khiến cho mặt đỏ tim đập, nếu búi tóc cao như nam nhân, e rằng biết bao cô gái phải mong ước. Trần Anh là thiếu nữ ngây thơ chưa biết sự đời, đương nhiên với niềm yêu thích ngắm nhìn bộ dáng Nguyễn Tĩnh mỗi ngày đều mặc nhiên cho là bình thường giữa các nữ nhân.
Cạch, cạch...
Tiếng mở cửa vang lên giữa buổi tối, Nguyễn Tĩnh đang thiu thiu ngủ mơ màng mở mắt.
"Thiếu vắng ta nên ngươi ngủ ngon chứ gì.”
Tiếng nói lảnh lót như đâm vào tai nàng. Nguyễn Tĩnh toát mồ hôi lạnh.
"Trần Anh cô nương đã lâu không gặp. Nhưng ta nhớ cô nương không thể bước vào đây, như thế nào hôm nay lại…?”
Trần Anh u oán nhìn Nguyễn Tĩnh, dường như vô cùng uất ức.
"Là bổn tiểu thư không muốn vào. Thứ yêu thuật lừa người kia có thể làm ta sợ sao?”
Nói rồi Trần Anh kéo tay Nguyễn Tĩnh chạy như bay ra ngoài, nhìn bộ dáng hớt hải của nữ nhân này Nguyễn Tĩnh trong lòng thầm khinh bỉ: "Còn nói là không sợ..."
Buổi tối trong hoa viên của Miêu phủ quả thật âm trầm, rõ ràng trời thu mát mẻ nhưng lại khiến người ta sởn gai ốc. Cách bố trí ở Đông viện cũng đặc biệt lạ. Nguyễn Tĩnh là một người làm kinh tế, nên về phong thủy có chút tìm hiểu. Trước cửa vào đặt một tượng đầu người rất lớn, mặt ủ rũ buồn bã, mắt nhìn xuống đất, rõ ràng vị trí là ở hướng Đông nhưng lại nặng nề, thiếu sức sống. Tượng còn rất mới, màu nổi bật trên nền gạch cũ kỹ, là do mới di chuyển đến.
Nguyễn Tĩnh thầm than: "Nếu mình sống ở đây về lâu dài không khỏi bị căng thẳng mà sinh trầm cảm, cũng may Elsie ta bình sinh lạc quan."
Ra khỏi Đông viện, tránh né mấy lần gia đinh canh gác ban đêm, cuối cùng Trần Anh cũng dừng lại. Nguyễn Tĩnh nhận ra nơi này.
"Đây chẳng phải là nhà kho của nhà họ Miêu sao? Ngươi dẫn ta đến đây làm gì?”
"Đúng, đây không phải nhà kho bình thường, là thi kho.”
Nàng giật mình một cái, nghe tiếng tim mình đập rất rõ ràng. Ngàn vạn lần đừng là ý nghĩa kia.
"Haha, nhà họ Miêu cũng quá đỗi yêu văn thơ rồi, còn xây hẳn một kho chứa nữa. Nhưng ta không có hứng thú, ta về ngủ đây.”
"Là kho chứa thi thể.”
Đầu Nguyễn Tĩnh bang lên một tiếng, nàng có cảm giác như não bị đả kích nặng nề.
"Kho chứa thi thể? Sao lại có chuyện kinh dị như thế.”
Trần Anh yên lặng nhìn phản ứng của Nguyễn Tĩnh, đôi lúc nàng như băng tuyết, đối với Nguyễn Tĩnh lãnh đạm không thèm để ý, nói nàng tiểu hài tử cũng không đúng, bảo nàng chín chắn trưởng thành càng không ổn. Ở thế kỷ kia, nơi mà cô gái mười lăm tuổi chỉ là một học sinh trung học, ăn chưa no, lo chưa tới, thì Nghiên Nhi lại khiến Nguyễn Tĩnh không khỏi có chút thương xót. Đôi mắt nàng lạnh băng không độ ấm, giống như vô hồn, càng giống như cất chứa vô vàn bí mật và thù hận.
Hà cớ gì một cô gái xinh đẹp như thế lại biến thành hồn ma đeo theo tên Miêu thiếu gia dai dẳng không chịu buông. Còn nhà họ Miêu này thật ra là thế lực to lớn như thế nào, dám trong kinh thành xây một kho chứa thi thể, nơi đó cất giấu bí mật gì? Tại sao Miêu thiếu gia lại bị tráo đổi, còn người nằm trong kia là ai?
Muôn vàng câu hỏi xẹt qua trong đầu Nguyễn Tĩnh, mặc dù đầu óc nàng nhạy bén nhưng về chuyện suy luận này nàng thật sự không thông nổi. "Đầu thai thành Địch Nhân Kiệt thì hay rồi, hay bay qua trời Tây làm Sherlock Holmes thì mình không cần phiền não như vậy." Nàng nghĩ.
Trần Anh nhìn biểu cảm hết đăm chiêu đến nhăn nhó của Nguyễn Tĩnh mà thầm khinh thường.
"Này, ngươi đang nghĩ gì đó?”
"Không có gì, ta cảm thấy không hứng thú, ta muốn nghỉ ngơi.”
Trần Anh bĩu môi.
"Ngươi sợ.”
"Đúng!”
Câu trả lời trực tiếp của nàng khiến Trần Anh bất ngờ. Coi như nàng thẳng thắn đã đánh úp được đối phương. Nhưng nàng không ngờ Trần Anh trực tiếp lôi nàng vào trong.
Bên trong, ánh sáng mờ mờ từ chiếc đèn dầu treo giữa nhà càng khiến không khí thêm quỷ dị, căn phòng hoàn toàn trống rỗng và sạch sẽ y hệt như lúc trước nàng và Trí Hiền bước vào. Trần Anh kéo nàng đến trước một bức tường nhẵn bóng.
"Ấn vào đây.”
Nàng nhìn theo tay Trần Anh, thấy một vùng nhỏ nhẵn nhụi hơn những chỗ khác, nếu không tinh mắt chắc chắn sẽ không phát hiện ra. Nàng theo lời Trần Anh nhấn mạnh vào. Từ phía chính giữa nền nhà phát ra tiếng kêu ken két rất khẽ, dần dần lộ ra một cái động nhỏ vừa vặn một người đi, bên dưới ánh sáng hắt ra, sáng hẳn so với ánh sáng đèn dầu. Trần Anh bước vào trước, mất hút bên dưới, Nguyễn Tĩnh do dự hồi lâu cũng bước vào, thầm nghĩ:
"Cô bé này chắc không hại mình đó chứ? Dù sao cũng nên cẩn thận, Trần Anh là ma mà."
Nguyễn Tĩnh men theo bậc thang đi xuống, ước chừng cũng không xa lắm thì thấy hiện ra một mật thất lớn, khuôn viên rộng rãi, dù bên trong lòng đất nhưng không hề bí bách mà vô cũng thoáng đãng. Trần Anh đang đứng trước một cỗ quan tài bằng kính, quay lưng về phía nàng. Bóng dáng ấy vô tình in sâu vào một mảnh ký ức của Nguyễn Tĩnh. Nàng ngây ngốc đứng nhìn. Cứ như vậy hồi lâu, Trần Anh lên tiếng phá vỡ không gian im lặng.
"Ngươi lại đây, ta không hại ngươi, không cần sợ.
Nguyễn Tĩnh nói cứng:
"Ta đương nhiên không sợ, chỉ là quá mức hoang đường rồi. Nhà họ Miêu thật sự chứa thi thể ở đây sao? Họ muốn làm gì? Ngươi muốn dắt ta đi xem thứ gì? Chẳng phải thi thể sau khi chết nhiều ngày đều thối rữa…”
Vừa nói Nguyễn Tĩnh vừa bước đến bên cạnh Trần Anh đưa mắt nhìn cỗ quan tài bằng kính cô độc nằm giữa mật thất. Câu nói dang dở của nàng ngay lập tức bị nghẹn. Bởi vì người nằm trong quan tài không những không hề bị hủy hoại mà còn xinh đẹp tựa như ngọc, đôi môi mỏng đỏ tươi tràn đầy dụ hoặc, bờ mi thanh tú, làn da hồng nhuận. Nhan sắc này tựa như một thiếu nữ đang ngủ, mặc dù vậy cũng khiến người ta phải xao lòng. Trên người nàng khoác một bộ y phục màu đen tuyền, càng tôn lên làn da trắng không tỳ vết.
"Trần Anh... ngươi... tại sao lại là thi thể của ngươi?”