Đằng xa có vài người làm đang đi tới, bọn họ nói chuyện rôm rả, khiến câu nói của Trần Anh không tới được tai Nguyễn Tĩnh.
“Ngươi nói cái gì?”
Vừa lúc đó một tên gia đinh trông thấy nàng, bèn đi đến chào hỏi.
"Nguyễn cô nương, tối như vậy ngươi còn lang thang bên ngoài sao?”
Bọn còn lại cũng đi đến trước mặt nàng, Trần Anh đứng bên cạnh lặng im, khoanh tay không nói gì. Nguyễn Tĩnh có hơi lúng túng, không biết bọn họ có nhìn thấy cô gái diện một cây đen đứng cùng mình không, nếu sai một chút, có thể đem mạng của nàng treo lên cành cây.
"Trong phòng ngột ngạt, ta lạ chỗ nên không ngủ được, muốn ra ngoài hóng gió. Cũng đã đến lúc nên trở về rồi.”
Bọn họ thấy vậy cũng không truy cứu nữa, dù sao cô nương này cũng là do Miêu quản gia đích thân đem về để hầu hạ thiếu gia, không ai biết ngày sau như thế nào, lỡ đâu cô ta một bước lên mây, như vậy càng phải biết điều, tránh sau này gặp rắc rối.
"Vậy cô nương nên nghỉ sớm, một mình bên ngoài không tốt, bọn ta cáo từ trước.”
"Được. Các ngươi ngủ ngon.”
Trần Anh: "..."
Nguyễn Tĩnh không thèm nhìn người kia còn đang vui vẻ xem nàng ứng phó, xoay người đi về phía phòng mình. Trần Anh cũng không miễn cưỡng nàng, lập tức biến mất tăm.
Nguyễn Tĩnh ngẩn người, từ khi nào nàng đã bắt đầu làm bạn với ma. Cảm giác vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ nha.
Trong hoàng cung âm trầm, thiên hoàng ngồi chễm chệ trên ghế, hắn nhắm mắt, dường như cũng không màng để ý đến nữ nhân đang đứng trước mặt. Sau một lúc lâu, không khí có vẻ như trùng xuống đến cực hạn, hắn mới từ từ mở mắt.
"Ngươi nói Thái tử thực sự đã chết?”
Trí Hiền mỉm cười:
"Là ta đang nói nhà họ Miêu đang muốn cho chúng ta thấy điều đó.”
"Vậy thì sao?”
Trí Hiền nhìn Thiên hoàng, một vị vua cao cao tại thượng như thế, lại vì lo lắng cho con trai mà trở nên rầu rĩ.
"Ta biết thái tử đang ở đâu, hơn nữa…”
Thiên Hoàng sốt ruột, đôi chân mày tướng không nhịn được nhíu lại. Rõ ràng nhân gian nói hoàng đế vô tình, chỉ vì ngôi vị mà tính kế lên con cái của mình. Nhưng không ai biết hắn vì đại cục phải hi sinh máu mủ ruột thịt, vì giang sơn mà đè nén tình phụ tử.
Thiên Hoàng biết thái tử đang trong tình thế nan giải, biết ai là người hạ thủ, chỉ cần một mệnh lệnh xông thẳng vào nhà họ Miêu là có thể cứu Thái tử về. Nhưng cứu được thì sao? Thế lực của Miêu phủ trải rộng khắp đông tây nam bắc, đã thành thế cân bằng với triều đình. Hắn chỉ cần sơ sẩy một bước, ngày mai ai ngồi trên vương vị còn chưa biết trước được.
"Hắn chỉ bị phong hàn nhẹ, không đáng lo ngại, còn có một giai nhân tuyệt sắc ngày đêm hầu hạ.”
Thiên Hoàng hoài nghi nhìn Trí Hiền, lẽ nào người của nhà họ Miêu đổi tính hay sao? Lại đối xử tốt với con trai kẻ thù, hay bọn chúng có kế sách nào khác. Nước cờ này đã không nằm trong dự liệu của hắn.
Trí Hiền tiến thêm một bước, âm thầm nói nhỏ vào tai hắn điều gì đó, hắn nghe hương thơm từ miệng đào ngây ngất trước mũi, nhưng điều nàng nói còn khiến hắn hoảng hốt gấp trăm lần.
Nàng nói: "Ta phát hiện trong một kho cũ của nhà họ Miêu có điều bí ẩn, nhân lúc đêm khuya canh gác kém bèn lẻn vào xem thử. Thứ ta nhìn thấy có thể sẽ khiến người khó tin được. Bên trong nhà kho trống trải nhưng vô cùng sạch sẽ, phía dưới có một tầng hầm rất lạnh, tựa như hầm băng, chính giữa là một quan tài trong suốt. Trong quan tài đó cất chứa một thiếu nữ... giống y hệt người."
Quay trở lại chuyện công chúa mất tích ngay sau khi thiên hoàng đăng cơ chính là một ẩn số khiến không chỉ quần thần mà ngay cả bá tánh cũng vô cùng tò mò. Thời điểm đó trong dân gian lưu truyền vô số tin đồn nhưng đều bị triều đình chiếu cáo phạt nặng mà nhanh chóng lắng xuống. Nhưng có một số người trong triều chính là trung thần của tiên hoàng, điển hình là Hình bộ thượng thư Toàn Văn.
Toàn đại nhân từ lúc trở thành trụ cột triều đình luôn một lòng tận trung với tiên hoàng, vì vậy việc tiên hoàng băng hà đột ngột khiến hắn không thể nào không nghi ngờ. Một mặt giấu đi biểu hiện không phục kia, vẫn vờ phò trợ tân đế đăng cơ, một mặt cho người điều tra cái chết của hoàng đế. Rất tiếc mọi hướng điều tra đều đi vào ngõ cụt...
Toàn Văn có một đứa con gái duy nhất tên là Toàn Bảo Lam, năm nay vừa tròn hai mươi, độ tuổi hoa xuân nở rộ. Trước đây Bảo Lam thường hay được triệu vào cung chơi đùa cùng Trần Anh công chúa, mặc dù nàng lớn tuổi nhưng thân hình nhỏ nhắn, giống như một cô bé chưa trưởng thành, thế nên hay bị công chúa trêu đùa đến phát khóc, nàng là thần tử, dù bị trêu cũng không dám than vãn, Bảo Lam cũng rất thương yêu Trần Anh, không vì uất ức mà sinh oán trách.
Từ ngày công chúa mất tích nàng cũng không bước vào cung nửa bước, lấy hoa cỏ và ẩm thực làm thú vui, mỗi ngày đều nghiên cứu các loại mỹ vị ngon nhất trong thiên hạ. Toàn Văn cưng chiều con gái nên cũng không giục nàng tìm ý trung nhân. Vì vậy, so với các nữ tử trạc tuổi, Bảo Lam tương đối phóng khoáng, cởi mở.
Ngày công chúa mất tích, Bảo Lam được triệu vào cung. Lúc này Thiên hoàng đã đăng cơ qua mấy tháng. Mọi chuyện dường như bình thường cho đến khi Trần Anh phát hiện một bức huyết thư cất dưới long sàng của tiên đế. Lúc ấy nàng cũng có mặt cùng đám cung nữ và thái giám.
Bảo Lam không nói không rằng đột nhiên ngất xỉu được đưa về phủ thượng thư. Sau đó thì công chúa mất tích mà Toàn Bảo Lam lại bị mất trí nhớ đến nay chưa hồi phục, ai hỏi nàng xảy ra chuyện gì nàng đều lắc đầu không biết tỏ vẻ buồn bã khiến người khác không thể nghi ngờ.