Trái tim đã đóng chặt trong hai tháng nay, dường như lại mở ra. Tiêu Ngữ Yên im lặng, vết thương lòng dần hiện lên. Ngón tay mảnh khảnh đưa về phía ly rượu một lần nữa, nhưng lần này cổ tay cô lại bị một bàn tay to nắm chặt lấy. Cô bất mãn nhìn người đàn ông bên cạnh mình, cô thấy đôi mắt sắc lạnh của anh cũng đang nhìn cô, anh cất giọng lạnh lùng:
"Cô Tiêu, chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi, đừng có giữ khư khư mọi chuyện trong lòng như vậy!"
"Anh là ai? Làm sao anh biết tôi......" Tiêu Ngữ Yên hoảng hốt, sắc mặt tái nhợt, đôi môi run rẩy, trong mắt hiện lên đầy vẻ kinh ngạc.
"Đằng Duệ." Ánh mắt của anh vẫn sắc bén, giọng điệu lạnh lùng, sao anh lại giống người đàn ông mà cô nhớ nhung thế nhỉ? Anh dừng một chút, rồi lại tiếp tục: "Hai năm trước chúng ta đã gặp nhau rồi, trong bữa tiệc tối ở nhà thị trưởng."
Tiêu Ngữ Yên cố gắng lục lọi trong ký ức của mình, cô nhớ không nhầm thì buổi tối hôm ấy, lúc cô cùng Lăng Tuấn Ngạn tham dự buổi tiệc tối của thị trưởng, thì có người giới thiệu cô với Lăng Lợi và một người đàn ông có vẻ hơi hống hách, kiêu ngạo. Không lẽ, người đàn ông kia chính là anh sao?
Thấy cô gái trước mặt đang sững sờ, ánh mắt sắc bén của anh dần dịu đi, cuối cùng thì mỉm cười: "Cô Tiêu, bây giờ không nhớ cũng không sao, nhưng sau này không nhớ là không được đâu!"
Ngữ Yên lấy lại tinh thần, hướng về người đàn ông trước mặt mỉm cười rồi xin lỗi...
Lại là nụ cười chết tiệt này! Đằng Duệ cảm thấy bực bội, nhưng anh cũng không biết tại sao lại như vậy. Anh cúi xuống xem đồng hồ trên cổ tay, nói với cô: "Trễ rồi, để tôi đưa cô về."
"Không cần, tôi tự về được." Cô nhẹ nhàng từ chối, vừa nói vừa đứng dậy chuẩn bị trở về nhà.
Đôi mắt đen nhánh của anh chỉ lặng lẽ nhìn cô, cũng không quan tâm tới lời từ chối và tâm lý đề phòng của cô. Anh đứng dậy, đưa cô ra khỏi cửa quán bar.
Ra đến bên ngoài, một làn gió mát nhẹ nhàng thổi qua. Lúc này Tiêu Ngữ Yên mới phát hiện đầu mình có hơi đau, có lẽ là do cô uống hơi nhiều rượu. Cô khó chịu nhíu nhíu mày, nhưng chân thì vẫn tiếp tục bước về phía xe của mình.
Người đàn ông khẽ nhướng mày, anh vươn tay nắm lấy cánh tay của cô: "Uống nhiều rượu vậy mà vẫn lái xe sao? Một là tôi đưa cô về, hai là cô gọi taxi, tôi cho cô chọn!"
Giọng điệu chắc nịch của anh khiến cô cau mày, nhưng khi nhìn lên lại thấy ánh mắt kiên định của anh, thì hình như cô không còn đường lui nào cả. Cánh tay của cô bị anh tóm chặt, đau đến mức cô phải buột miệng thốt ra: "Được rồi! Tôi bắt taxi về nhà."
"Ừm." Anh tỏ vẻ khá hài lòng với thái độ của cô, liền buông tay cô ra, nhưng lại vươn tay cầm lấy túi xách của cô. Tiêu Ngữ Yên giật mình, nhìn về phía anh: "Anh làm gì vậy?"
"Cướp!" Anh trừng mắt, mỉm cười, sau đó thì mở túi của cô ra, nhét vào trong đó một tấm danh thϊếp, rồi đóng lại nhét vào tay cô: "Sau này nếu muốn uống rượu thì gọi cho tôi!"
Đúng lúc này, một chiếc Aston Martin màu trắng dừng lại ở cách đó không xa. Một người đàn ông bước từ trong xe ra, người kia có vóc dáng cao lớn, mặc bộ âu phục sáng màu, gương mặt lạnh lùng, ngũ quan như tượng tạc. Người đó khẽ nhíu mày, đôi môi đóng chặt, rồi sải bước đến chỗ của hai người.
Hắn là Lăng Tuấn Ngạn, tổng giám đốc của tập đoàn nổi tiếng Lăng Hải, cũng là chú rể đã ở trước mặt mọi người, bỏ rơi Tiêu Ngữ Yên trong hôn lễ! Ngoại hình đẹp đẽ cùng với thành tựu xuất sắc đã khiến cho hắn trở thành viên ngọc sáng ở cái thành phố này, là bạch mã hoàng tử trong mộng của chị em phụ nữ.
Cả người như có một dòng điện chạy qua, Tiêu Ngữ Yên cảm thấy tứ chi bủn rủn, không thể bước đi được nữa, sững sờ đứng yên tại chỗ. Mấy tháng không gặp, hắn vẫn tuấn tú như vậy, vẫn thu hút như vậy.....
Lăng Tuấn Ngạn cũng nhìn thấy Tiêu Ngữ Yên, cô vẫn mặc quần áo màu trắng bởi đó là màu mà cô thích nhất. Hắn còn nhớ rõ, trang phục của cô dường như đều lấy màu trắng làm màu chủ đạo. Cô vẫn tươi tắn và thuần khiết như xưa, đôi mắt đen nhánh, không vướng chút bụi trần......
Hắn hơi ngẩn ra, đảo mắt một cái liền nhìn thấy cô không chỉ đứng một mình, mà bên cạnh cồn là một người đàn ông khôi ngô, tuấn tú. Đáy mắt hắn tối sầm, cơ mặt khẽ vặn vẹo, bước chân cũng sững lại, nhưng rồi lại sải bước về phía trước như cũ. Khoảnh khắc hắn đi lướt qua cô, không gian xung quanh như ngừng lại, hắn gần như có thể ngửi được mùi hương quen thuộc trên người cô. Nhưng mà, lúc này bọn họ đã mỗi người một đường rồi.
Từ người thân trở thành ngươi dưng, đây là loại đau đớn gì chứ! Là nỗi đau như bị lăng trì, đau đến chết đi sống lại.
Ánh mắt cô đờ đẫn, thất thần nhìn vào khoảng không vô định......
Cô từng nghĩ bản thân là người hạnh phúc nhất trên thế gian này, từng nghĩ rằng Lăng Tuấn Ngạn sinh ra là để dành cho cô. Cho dù thế giới này có thay đổi đến độ long trời lở đất, thì Lăng Tuấn Ngạn cũng sẽ không thay lòng. Hắn đã được định sẵn là dành cho cô, cho dù có là ai đi chăng nữa cũng không cướp hắn đi được. Thế nhưng, chính hắn, chính hắn là kẻ đã vứt bỏ cô trong hôn lễ của chính mình!
Bọn họ là thanh mai trúc mã, từ khi cô bắt đầu hiểu chuyện, thì Lăng Tuấn Ngạn đã ở bên cạnh cô. Hắn vưng chiều cô, yêu thương cô, thế giới của cô khi ấy chỉ có Lăng Tuấn Ngạn, chưa từng có người đàn ông nào khác......
Một bàn tay to lớn mang theo tia ấm áp nhẹ nhàng đỡ lấy bờ vai gầy của Tiêu Ngữ Yên, cô giật mình, quay đầu lại thì nhìn thấy đôi mắt sắc bén kia. Lúc này đôi mắt ấy lại hiện lên một tia thương cảm, ngữ khí cũng dịu đi rất nhiều: "Cô Tiêu, để tôi đưa cô về nhà thì tốt hơn!"
Rốt cuộc cô cũng tỉnh táo lại, cô và Lăng Tuấn Ngạn đã không còn liên quan đến nhau, không phải hai tháng nay cô đã làm rất tốt sao? Cô nhẹ nhàng đẩy bàn tay đang đặt trên vai mình ra, sắc mặt dần bình ổn lại: "Không sao, tôi tự về được!"
Cô đưa tay vẫy taxi, rồi quay đầu lại nhìn anh cười một tiếng xem như lời cảm ơn, sau đó mới mở cửa lên xe...
Đằng Duệ nhìn xe taxi đã đi xa, khóe miệng từ từ nở nụ cười…
Phía góc khuất sau cửa quán bar có một dáng người cao lớn mạnh mẽ rắn rỏi đang yên lặng đứng đấy, nhìn chiếc taxi đã đi xa, trong mắt hiện rõ nỗi bi thương… Tất cả đã là quá khứ rồi, hắn rất muốn quên cô để có thể bắt đầu một cuộc sống mới và cô cũng giống vậy.
------ Vài dòng nhắn tới người lạ ------
Ai, không biết kết quả như thế nào......