Trong hộp đêm cao cấp ở thành phố H, mọi người cười nói vui vẻ, một vài đôi nam nữ thì trêu ghẹo nhau. Dưới ánh đèn mờ ảo, khung cảnh này khiến người ta cảm thấy tràn đầy ái muội.
Lúc này có một cô gái trông rất trẻ, còn chưa tới hai mươi tuổi đang ngoan ngoãn dính chặt vào người đàn ông bên cạnh, nghe mọi người trêu chọc: "Tinh Tinh, để cậu Đằng uống thêm đi, nếu không thì cô không có chút cơ hội nào đâu!"
Cô gái tên Tinh Tinh mỉm cười, một nụ cười cực kỳ xán lạn, cô ta ngẩng đầu nhìn người đàn ông khôi ngô nhưng lại mang nét lạnh lùng đang ngồi cạnh mình. Cô ta ôm lấy cánh tay của anh, giọng điệu cực kỳ mãn nguyện: "Có thể nhìn thấy cậu Đằng bằng xương bằng thịt như thế này, là ông trời đã quá ưu ái cho tôi rồi!"
Người đàn ông được gọi là cậu Đằng kia nghe được lời trêu chọc của mọi người, khóe môi anh khẽ nhếch lên, nhưng trên mặt lại tỏa ra khí lạnh. Khuôn mặt anh tuấn, ngũ quan sắc nét, ánh mắt lạnh lùng, ở anh toát ra một loại uy nghiêm khiến người người nể sợ.
Một người đàn ông khác khoảng ba mươi tuổi, dáng dấp nho nhã lịch sự, đang nhìn người đàn ông nghiêm nghị ở bên cạnh, nói: "Ánh mắt của cậu Đằng đây cao lắm, tôi chưa bao giờ thấy cậu ta có hứng thú với phụ nữ."
Câu nói của hắn khiến người mọi người bật cười: "Vương Kỳ, lời này là anh nói đấy nhé, cái gì mà cậu Đằng không có hứng thú với phụ nữ, nói vậy chẳng lẽ cậu Đằng có hứng thú với đàn ông à?"
Dưới đáy mắt sắc lạnh của Đằng Duệ nổi lên ý cười, anh bước tới gần Vương Kỳ, mang theo sự đùa giỡn: "Phó giám đốc Vương, tôi thấy rất có hứng thú với cậu! Hay là đêm nay, cậu ở lại cùng tôi!" Câu nói của anh khiến cho mọi người có thêm một tràng cười sảng khoái!
Một đám người cười cười nói nói, rồi có người đề nghị đi hộp đêm ca hát, thế là mọi người cùng đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc bọn họ đi qua cửa quán bar thì va phải một cô gái. Cô có mái tóc dài xõa qua vai, cần cổ thon dài hoàn mỹ, nhưng đôi mắt lại tối tăm u ám tựa vực sâu, trên người cô còn toát khí chất cao ngạo, giờ phút này cô lại che khuất tia u sầu nhàn nhạt nơi đáy mắt. Cô gái này không giống người thường, mà giống như tiên nữ hạ phàm thì đúng hơn.
Mấy người bọn họ không hẹn mà đều im lặng...
Đáy mắt của Đằng Duệ có chút xao động, cô gái kia nhẹ nhàng lướt qua anh, còn vương lại trong không khí một ít hương nước hoa của phụ nữ, khiến trái tim anh có chút rung động, ánh mắt dán chặt vào hình bóng của cô gái đang bước vào cửa! Anh vẫn nhớ cô, thế nhưng trong trí nhớ của cô không bao giờ có bóng hình của anh! Khi cô đi lướt qua bọn họ, không biết ai đã thốt lên một câu: "Cô ấy là cô dâu bị chú rể bỏ rơi trong hôn lễ đúng không, tên Tiêu Ngữ Yên!"
"Nghe nói cô ấy làm gì đó có lỗi với Lăng Tuấn Ngạn, nên anh ta mới cố ý trả thù cô ấy như thế."
"Không phải đâu, tôi nghe nói là Lăng Tuấn Ngạn yêu người phụ nữ khác, và chính người đó đã đến phá hôn lễ đấy."
"Ôi, sự đời đúng là không lường trước được. Lúc trước quan hệ của hai người họ tốt biết bao, còn được mọi người ví như kim đồng ngọc nữ, thậm chí Lăng Tuấn Ngạn còn đợi cô ấy nhiều năm như vậy!"
Đám đàn ông chỉ nghe nhóm phụ nữ líu ríu nói chuyện, không lên tiếng.
Đằng Duệ nhíu nhíu chân mày, anh dừng bước, nói: "Mấy người các cậu đi đi, tôi có chút việc đột xuất, không đi được."
Vương Kỳ nhìn Đằng Duệ, cười một tiếng đầy mập mờ: "Khó lắm cậu Đằng tìm được một người vừa ý, chúng ta đừng quấy rầy cậu ấy nữa."
Tiêu Ngữ Yên yên vị tại quầy bar, cô không biết rằng kể từ khi cô bước vào cửa thì đã có rất nhiều ánh mắt chăm chú dõi theo cô.
Trong khoảng hai tháng qua, nếu cô không đến công ty thì sẽ ở nhà, chưa từng đi ra ngoài. Đêm nay ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại một mình lái xe đến quán bar quen thuộc, nơi mà trước kia cô thường đến cùng Lăng Tuấn Ngạn...
Trước mặt cô như có một đám mây mù, cô nhìn về phía người phục vụ, gọi một ly rượu tây loại mạnh, cũng là loại mà Lăng Tuấn Ngạn hay uống. Đột nhiên cô rất muốn nếm thử hương vị đó.
Cô nâng ly rượu lên, khẽ nhấp một ngụm. Mùi vị của nó hơi cay cay, không ngon chút nào. Cô nhíu mày, cố gắng nuốt ngụm rượu đó xuống, nhưng không ngờ rượu lại dâng ngược lên cổ họng khiến cô bị sặc. Tiêu Ngữ Yên ho khan vài tiếng, nước mắt cũng theo đó mà ứa ra.
"Rượu này phụ nữ uống không được đâu!" Đột nhiên một giọng nói vang lên bên tai, cô quay đầu lại, là một người đàn ông, người đó đang nhìn cô với ánh mắt tràn ngập ý cười. Cô không thèm để ý đến người đó, kiên quyết nâng ly rượu lên uống thêm một ngụm nữa, cô không tin mình không uống được!
Kết quả vẫn như cũ, sặc đến độ nước mắt nước mũi đều chảy ra. Độ cong khóe miệng của Đằng Duệ càng sâu, anh bước đến ngồi cạnh cô, đưa cô một cái khăn tay: "Cô biết có bao nhiêu người đang nhìn cô chật vật không?"
Cô không tự chủ được mà ngẩng đầu lên, phát hiện mọi người xung quanh đều đang cười mình, chắc chắn cũng còn rất nhiều người nữa. Chỉ nghĩ đến đây thôi mà hai má cô đã nóng bừng lên, cô điều chỉnh lại tư thế ngồi của mình.
Anh cười cười, nói với người phục vụ lấy ra mấy chai rượu tây, đồ uống các loại, sau đó thuần thục pha chế. Động tác điêu luyện của anh thu hút rất nhiều ánh mắt của mọi người, tất cả đều rất hứng thú đứng lên xem anh biểu diễn.
Một lúc sau, một ly cocktail có màu sắc rực rỡ đã được pha chế xong, mọi người xung quanh vỗ tay đầy tán thưởng.
Đằng Duệ mỉm cười đưa ly cocktail đến trước mặt của Tiêu Ngữ Yên: "Tặng cô! Nhấp thử một ngụm đi!"
Cô nhìn ly cocktail có màu sắc hấp dẫn ở trước mặt, rồi lại nhìn người đàn ông bên cạnh. Mặc dù người này ăn mặc giản dị, mũi cao môi mỏng, đôi mắt còn lấp lánh ý cười, nhưng cũng không thể che giấu được khí chất cao ngạo, lạnh lùng trời sinh được toát ra từ trên người anh.
Trong khi cô đang do dự thì có người cười nói: "Người đẹp, không thích thì đưa cho tôi đi!"
Cuối cùng cô cũng cầm ly lên, đưa lên miệng nhẹ nhàng nhấp thử một ngụm. Mùi vị ngọt lịm, mát mẻ, thơm ngon. Nếu nói là rượu thì có vẻ không đúng lắm, cô nghĩ đây là đồ uống, mà nói là đồ uống thì cũng không đúng, vì bên trong rõ ràng có lẫn mùi vị của rượu… Đây đúng là hương vị mà cô thích, nên vô thức nâng ly lên nhấp thêm ngụm nữa.
Anh thấy đôi mắt đen láy của cô sáng lên, lấp lánh như ánh sao, liền cười thầm, người không biết uống rượu thường thích loại cocktail này! Món này có mùi vị giống như những đồ uống thông thường, nhưng thực chất nồng độ cồn trong nó cũng không thua kém gì so với rượu cả, rất dễ khiến người ta hiểu lầm rằng bản thân sẽ say.
Anh có vẻ rất hào hứng, không lâu sau, bốn năm ly rượu đủ màu sắc được bày trước mắt cô.
Cô hơi ngạc nhiên, mỗi một ly cô đều thử một ngụm nhỏ, hương vị của chúng khác nhau nhưng lại có chung điểm đó là đều mát mẻ, thơm ngon. Cô nhìn người đàn ông tuấn tú trước mặt: "Anh...Từng làm bartender sao?"
Ý cười trên mặt anh lập tức vụt tắt, anh không trả lời câu hỏi của cô mà nói: "Cô thích món nào? Tôi dạy cô pha!"
Tiêu Ngữ Yên không từ chối, cô chọn một ly rồi đẩy đến trước mặt anh. Anh dạy cô từng bước một, rất tỉ mỉ…
Cuối cùng thì Tiêu Ngữ Yên cũng hoàn thành kiệt tác của mình. Cô nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, kinh ngạc nở nụ cười. Nụ cười kia trong sáng thuần khiết, tựa như ở vùng băng tuyết giá lạnh nghìn năm đột nhiên nở ra một bông sen tuyết trắng, khiến cho tim người ta rung động. Trong hai tháng này, đây là lần đầu tiên cô vui vẻ đến vậy…
Đáy mắt của Đằng Duệ khẽ lóe lên một tia sáng, trong lòng có sợi dây nào đó nhẹ nhàng lay động, giống hệt như hai năm trước. Anh chống cằm, lẳng lặng nhìn cô đang chuyên chú pha chế, trên mặt cô còn cười tươi đến độ lộ cả lúm đồng tiền. Anh chỉ muốn làm cho cô hạnh phúc, không vì lý do gì cả!
"Lần sau đừng uống rượu mạnh như vậy nữa, cũng đừng có uống rượu trong bar một mình!" Anh không hề biết rằng, giọng điệu của anh lúc nói ra những lời này tràn ngập yêu thương và bảo vệ.
Cô hơi ngạc nhiên, bàn tay đang pha rượu cũng ngừng lại, chậm rãi nâng mí mắt lên nhìn anh. Cô nhìn thấy nơi đáy mắt anh có thứ mà trước đây cô rừng rất quen thuộc, đó là sự quan tâm. Chỉ là người kia không phải người đàn ông này. Đột nhiên đôi mắt cô tối sầm lại, lúm đồng tiền trên mặt cũng biến mất.
Cô từng vì gã đàn ông kia mà tự kết liễu chính bản thân mình, việc cô tự tử khiến bệnh tim của mẹ cô tái phát, suýt chút nữa là đã rời bỏ nhân thế. Tất cả những việc này xảy ra chỉ trong một đêm, khiến cô dường như trưởng thành, mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Bây giờ ba mẹ cô đang điều trị ở Mỹ, cô chỉ có thể kiên cường. Dưới sự giúp sức của anh họ Lâm Phàm và trợ thủ đắc lực của ba cô, Trương Thư Hải, cô sẽ tiến vào tập đoàn Tiêu thị, thay ba tiếp nhận trọng trách điều hành tập đoàn.
Nghĩ lại là thấy sợ, ngón tay thon dài của cô cầm lấy ly rượu đặt trước mặt, uống một hơi cạn sạch...
Đáy mắt của người đàn ông bên cạnh chuyển thành một mảng đen kịt, anh nhìn chăm chăm cô gái đang mơ màng trước mặt...
------ Vài lời gửi đến người lạ ------
Thành thật xin lỗi, tôi biết là khúc dạo đầu này còn non, nhưng các bạn hãy chờ nhé, tôi tin rằng câu chuyện sẽ ngày càng thú vị hơn, Khanh Khanh tôi đây thuộc dạng chậm nhiệt...