“Dạ nói chuyện luôn nhất ngôn cửu đỉnh. Bây giờ, anh có thể để anh ấy đi chưa?”
“Thẩm, đừng sỉ nhục tôi!” Dạ Lang gầm lên, “Em biết đó không phải lý do tôi hứa với em.”
“Tôi biết. Là do... tôi ích kỷ, không hy vọng anh xảy ra chuyện.”
“Thẩm...”
Ánh mắt hai người lại giao nhau, tràn ngập tình yêu thương.
Thẩm Lạc Vũ trước nay không biết Dạ Lang – một người như núi băng chìm cũng có một mặt dịu dàng như này.
Trong đôi mắt đen thâm sâu khó đoán thoáng hiện lên một tia bất mãn. Lãnh Đế Giác hắng giọng, bước lên trước một bước.
“Em đã cứu tôi, tôi cũng không muốn làm khó em. Dùng mạng của hắn, đổi lấy chiếc vòng cổ đó, thế nào?” Giọng nói lười biếng lại điềm tĩnh, không có chút ấm áp nào.
Dùng tín vật của một người đàn ông, đổi lấy mạng của một người đàn ông khác, hắn thấy rất công bằng.
“Anh có thể ra điều kiện khác...” Đó là di vật duy nhất Ngạn để lại cho cô, cô không thể đưa!
“Một chiếc vòng cổ đổi lấy một mạng người, rất hợp lý. Tôi còn cho rằng em sẽ vì hắn mà nguyện làm bất cứ điều gì chứ.” Lãnh Đế Giác cong khóe miệng, nhìn Dạ Lang lộ ra nụ cười giễu cợt với đôi mắt đen.
“Thẩm, mặc kệ hắn!” Dứt lời, anh trực tiếp chĩa súng vào Lãnh Đế Giác.
Gần như cùng lúc đó, cánh cửa đã bị đẩy ra, năm khẩu súng chĩa ngay thẳng về hướng Dạ Lang.
Tình hình cực kỳ căng thẳng.
“Dừng tay! Tôi đổi.” Thẩm Lạc Vũ dùng hết sức hét lên.
Nếu Ngạn ở dưới mà biết, anh cũng sẽ không trách cô đúng không, bởi bản tính của anh vẫn luôn rất lương thiện.
Hất tay ra hiệu cho vệ sĩ thu súng, Lãnh Đế Giác lại quay ra liếc nhìn người đàn ông vẫn đang ở tư thế phòng bị.
“Anh có thể đi rồi.”
Dạ Lang hạ tay cầm súng, nhìn Thẩm Lạc Vũ rất sâu sắc, “Thẩm, em thực sự muốn tôi đi sao?”
“Đúng. Anh phải đi càng xa càng tốt. Tôi hy vọng sẽ không bao giờ gặp lại anh.” Thẩm Lạc Vũ trả lời rất quyết đoán, cô thực sự không mong muốn hai người đàn ông này gặp lại nhau.
“Nếu em gặp rắc rối gì, vẫn có thể tới tìm tôi, tôi nhất định...”
“Không cần.” Thẩm Lạc Vũ lắc đầu, cắt ngang anh.
Tình cảm của anh, cả đời này cô cũng không thể đáp lại, những gì cô có thể làm, là không để liên lụy đến anh lần nữa.
“Tôi biết rồi.” Nỗi mất mát và sự cô đơn vô tận bỗng chốc hiện lên trong mắt Dạ Lang.
Một cô gái nhỏ ngang ngược lại si tình lần đó ngất vào lòng anh, đã gắn bó với anh suốt năm năm, thực sự sẽ không thuộc về anh và sẽ không bao giờ thuộc về anh.
“Tự mình bảo trọng.” Bỏ lại bốn chữ này, anh mới xoay người, ẩn khuất trong màn đen.
“Tôi rất hiếu kỳ, người đàn ông tặng em chiếc vòng cổ và Dạ Lang, ai sẽ quan trọng hơn trong lòng em?” Lãnh Đế Giác đi đến bên giường, gương mặt anh tuấn dưới ánh đèn mờ ảo trông tà ác như quỷ Sa tăng.
“Tôi rất hối hận... vì đã cứu anh!” Cô dồn hết sức nhìn vào mắt hắn, nhưng ý thức lại dần dần trở nên mơ hồ, cuối cùng là hoàn toàn rơi vào màn tối đen kịt.
Thời khắc đó cô không nhìn thấy, trong đôi mắt đen vẫn luôn lạnh lùng lâu nay, đang tràn ngập sự lo lắng...
...
Ánh nắng xuyên qua những tấm rèm mỏng, rọi vào trong phòng nửa tối nửa sáng, khiến tất cả mọi vật trông vừa tĩnh mịch vừa huyền ảo.
Một đôi nam nữ vẫn còn ngủ say trên giường lớn, nửa thân trên của người đàn ông trần trụi vạm vỡ đang nằm nghiêng, cẩn thận ôm người phụ nữ nhỏ nhắn vào lòng.
Thẩm Lạc Vũ vô thức chui vào nơi ấm áp.
Rất thoải mái, đã lâu rồi cô chưa có cảm giác an toàn như này, cô lười biếng nép mình trong l*иg ngực đó, không muốn nghĩ ngợi, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.
Nhưng, không đúng nha! Cảm giác ấm áp? Tại sao lại có cảm giác ấm áp?
Lúc cô ngủ một mình trong chăn, luôn không có hơi ấm, toàn thân chỉ cảm thấy lạnh lẽo.
Xoa đi lại xoa lại, cô thấy thật sự rất ấm áp... ahh!
Giây tiếp theo, tất cả những giấc mộng đẹp của cô đều hoá thành những nỗi đau thấu tim.
“Sao vậy? Đau quá à?” Một giọng nói âm u như thiên đường vang lên, một khuôn mặt cực kỳ tuấn tú lù lù xuất hiện.